Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 334

“ừ, bận lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng nên cho mình thoải mái một

chút chứ, anh đã đồng ý với họ rồi. Hôm đó em đi chắc không sao chứ?”

Tạ Nam nói với vẻ không tập trung lắm: “Em đã hẹn đi làm sổ sách,

hẹn lại cũng được, có điều...”, cô ngập ngừng, không biết nói thế nào cho
phải.

“Lại sao thế? Chẳng nhẽ em không thấy cứ ở nhà mãi chán lắm sao?

Hơn nữa, gần đây có lúc nào anh rảnh rỗi ở với em đâu. Em ngủ lại không
được ngon, tốt nhất nên đi hít thở không khí trong lành.”

“Việc đó, Hứa Mạn...” Tạ Nam lí nhí nói, “Họ chắc không biết chúng

mình sống với nhau chứ?”.

“Thì nhân cơ hội này báo cáo với thiên hạ luôn.” Vu Mục Thành đã ăn

xong mỳ, anh để ý thấy tinh thần Tạ Nam không được tốt, bèn sờ trán cô,
nói tiếp, “Em đi ngủ trước đi, anh còn một văn bản phải xem nốt”.

Tạ Nam trở về phòng khách nằm xuống, nhưng không tài nào chợp

mắt được. Gần đây bệnh mất ngủ của cô càng trở nên nghiêm trọng, bao
nhiêu tâm sự chất chứa trong lòng khiến cô trở mình trằn trọc, lý trí mách
bảo cô không nên nghĩ ngợi lung tung để thêm phiền phức cho mình,
nhưng trái tim thì lại không nghe theo lời mách bảo đó. Ban ngày bận rộn
với việc, Tạ Nam có thể cố quên những lời nói hôm nào của Từ Yến, nhưng
không thể kìm được mỗi buổi sáng tinh mơ đột nhiên bị nó đánh thức dậy,
mà càng ngày càng bị đánh thức sớm hơn, cô đành tự mình mò mẫm lên
phòng của Vu Mục Thành. Tạ Nam biết gần đây anh rất vất vả, nên không
muốn làm phiền anh, chỉ dám nằm cạnh anh, như thế trong lòng sẽ cảm
thấy bình tĩnh hơn một chút.

Có điều, như vậy thiếu đi cảm giác an toàn, cô cảm thấy không thể

chấp nhận được việc coi một người đàn ông như chiếc phao cứu sinh cho
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.