Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 344

Vu Mục Thành làm động tác chuẩn bị chọc léc, không đợi anh động

thủ, Tạ Nam vội nói: “Em sai rồi, em sai rồi, em sẽ sửa”.

“Sửa thế nào?”

“Anh bảo em sửa thế nào thì em sửa thế ấy, vậy đã được chưa?” Tạ

Nam rõ ràng tỏ vẻ rất đáng thương, nhưng khóe miệng lại ẩn chứa nụ cười
ranh mãnh, Vu Mục Thành cũng cười, ôm chặt lấy người yêu.

“Anh cho em nợ, tối về tính từng khoản một. Ngoài ra, anh còn phải

bận một thời gian nữa.” Vu Mục Thành nói tiếp với giọng trễ nải, “Không
được vì anh bận quá, không chăm sóc được cho em mà ghét bỏ anh đâu”.

“À, em hỏi việc này có được không?” Tạ Nam dựa vào đùi anh nhìn ra

hồ, tay vô thức rứt những cọng cỏ xung quanh. Vu Mục Thành khẽ nghịch
mái tóc đen của cô, mái tóc không nhuộm bao nhiêu năm nay, chất tóc hơi
cứng nhưng khi vuốt lại cảm thấy trơn mượt, nói: “Em nói đi”.

Những cọng cỏ mới rứt trong tay cô cứ bay đi bay lại, màu xanh của

nhựa cây bám cả vào tay, có chút dinh dính, Tạ Nam vê vê ngón tay, mãi
một lúc mà không biết nói như thế nào. Vu Mục Thành thắc mắc, khẽ xoay
người cô lại phía mình, phát hiện thấy cô có vẻ hồi hộp, anh rất ngạc nhiên.

“Em muốn hỏi gì?”

Tạ Nam mỉm cười, cố gắng tỏ vẻ thoải mái, nói: “Có thể nó là một câu

hỏi ngốc nghếch. Mục Thành, em muốn biết, anh thích em ở điểm gì?”.

Bị hỏi trúng tim đen, Vu Mục Thành suy nghĩ nghiêm túc một lát rồi

nói: “Toàn bộ, tất cả những gì của em, bao gồm cả sự e lệ cố chấp của em”.

Tạ Nam vòng tay ôm lấy anh, chỉ cảm giác gió xuân đang nhẹ nhàng

thổi tới. Vu Mục Thành đã từng nói những lời ngọt ngào rung động hơn
thế, nhưng chỉ một câu đó thôi cũng làm cô say đắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.