Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 343

“Em lúc đó chắc trông tệ lắm nhỉ.” Tạ Nam rõ hơn ai hết, trong thời

gian ấy, cứ cuối tuần cô lại chạy khắp nơi như đánh trận, hoàn toàn không
trang điểm, nói theo cách của Cao Như Băng thì, “Suốt ngày giữ vẻ mặt
đau khổ và tâm sự chồng chất”. “Cũng không thể coi là tệ, nhưng nó giống
như mộng du ấy. Dường như em không phải đang lát nền cho nhà mình mà
chỉ bị ép phải làm việc đó hộ người khác.”

Tạ Nam bỗng nhớ lại lúc đầu Cao Như Băng đã tha thiết khuyên mình

như thế nào, bèn cười nói: “Em g phiền hà, cũng may Cao Như Băng thuyết
phục em dọn về ở”. Cô đột nhiên dừng lại một lúc lâu rồi mới tiếp, “Nếu
không thì đã chẳng gặp được anh”.

Câu sau của cô đến một cách tự nhiên, vừa mơ hồ vừa nhỏ nhẹ, nhưng

khi Vu Mục Thành nghe được, anh cảm thấy dường như nó tác động trực
tiếp tới nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình. Đây có thể là câu nói gần gũi
nhất mà cô từng thổ lộ với anh. Vu Mục Thành một tay giữ lấy cô, một tay
ôm cô vào lòng rồi khẽ hôn lên môi cô, Tạ Nam cố gắng đẩy anh ra, nói:
“Đừng thế, phải xem đây là đâu chứ”.

Anh bỏ kính râm của cô xuống, nhìn thẳng vào mắt người yêu, nói:

“Giữa cánh đồng hoang ngập đầy hoa đào, không thể trách người ta lại ham
muốn như vậy được. Hơn thế”, anh cúi sát gần hơn, “Em lại nói những lời
đáng yêu đến nhường ấy”.

Tạ Nam ra vẻ không liên quan nhìn lại anh, nói: “Em nói gì nào?”.

“Đừng giả bộ.” Vu Mục Thành lại tiếp tục hôn mạnh hơn, Tạ Nam vội vàng
cười cầu hòa: “Không dám nữa đâu, em không dám nữa đâu”.

“Thế thì được, em nói xem, không dám làm gì nào?”

Tạ Nam cố gắng nhịn cười: “Em sẽ không dám tùy tiện nói chuyện với

người lạ nữa, dù cho anh ấy có nhiệt tình giúp đỡ người khác, cũng không
được để anh ấy vào nhà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.