Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 342

Khuôn mặt Tạ Nam bồng chốc đỏ bừng lên, cô cảm thấy việc hằng

ngày tự đến bên giường anh tìm cảm giác an toàn thật đáng xấu hổ. Vu
Mục Thành cười thầm, nhưng thấy cô cúi đầu, vành tai đỏ như vậy, anh
không dám trêu cô thêm nữa mà vội vàng nói sang chuyện khác.

“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau không?”

“Nhớ chứ, lúc đó anh giúp em chuyển đàn vào trong nhà, thật là một

người tốt nhiệt tình giúp đỡ người khác.”

Vu Mục Thành tỏ vẻ như bị công kích: “Sao em lại không có chút ấn

tượng nào với anh trước đó vậy?”.

“Trước đó ư?” Tạ Nam hoàn toàn không nhớ gì, “Chúng ta đã gặp

nhau trước đó rồi sao?”.

“Cái ngày em lát nền nhà ấy”, Vu Mục Thành đành phải gợi lại cho cô

nhớ, “Em có nhớ không, em ngồi ngây ra trước xe của anh, anh gọi em hai
ba câu em mới định thần lại để nhường đường cho anh”.

Tạ Nam cố gắng lục lại trí nhớ, song hoàn toàn không có ấn tượng. Cô

chỉ nhớ mình hoàn toàn bất lực trong quá trình tu sửa trang trí căn nhà, cả
ngày nhìn lại những khoản tiền lần lượt từ trong túi ra đi, vất vả, mệt mỏi
và đau xót, nhưng cứ phải chịu đựng. Đối với việc gặp Vu Mục Thành thế
nào, cô hoàn toàn không nhớ được chút gì.

Vu Mục Thành không khỏi xem thường mình, sao lại có thể nhớ rõ

ràng từng chi tiết như vậy được, nhưng cũng chẳng có cách nào, anh nhớ rõ
mà. Người con gái ấy ngồi xuống đất, đầu gục lên gối, nghĩ về khu vườn
nhà mình tới mức quên cả mọi thứ, anh gọi mấy tiếng cô mới ngẩng đầu
lên, hôm đó cô cũng cột tóc đuôi ngựa. Tinh thần cô mệt mỏi, đôi mắt thất
thần, đứng dậy mà như muốn đổ xuống, song cô trấn tĩnh lại rất nhanh,
lặng lẽ tránh ra như không có việc gì vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.