Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 340

“Kệ các anh ấy, chúng mình đi, đã đến đây rồi lại còn lôi ba cái việc chán
chết ấy ra nói, thật là khó chịu, còn phụ lòng mùa xuân tươi đẹp nhường
này nữa chứ”.

Rất nhiều người trong đám hàng xóm có sở thích chụp ảnh, lúc này họ

đua nhau lấy ra các loại máy ảnh và giá đỡ chụp lia lịa khiến mọi người
xung quanh phải ngạc nhiên. Một đám trẻ con nô đùa giữa đám hoa cải, còn
có người hồ hởi đi hái rau dại. Tạ Nam và Hứa Mạn đến đó nâng niu trân
trọng ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Cả hai đều lớn lên ở thành phố nên
không biết gì về những điều kỳ diệu nơi đây.

“Cái này có ăn được không?” Hứa Mạn thì th bác lớn tuổi quay đầu

nói bằng giọng tự tin: “Các cô còn trẻ nên không biết, cái này gọi là tỏi,
cũng có người gọi là hành dại, xào với trứng ăn ngon lắm. Bên này còn
trồng rau hạt dẻ dại, đem cái đó mà gói sủi cảo thì thơm phải biết”.

Hai người cảm thấy rất thích thú với điều vừa nghe được, họ quỳ

xuống cùng hái rau với người phụ nữ nọ.

Vu Mục Thành và Lưu Kính Quần cũng đi tới, thấy trên tay mỗi cô

đều cầm một nắm to các loại rau dại thì không nén nổi cười.

“Làm gì thế này, nhổ cỏ chơi à, định phá cây cối ở khu nông thôn này

đây.” Lưu Kính Quần đón lấy đám “cỏ” trong tay Hứa Mạn xem xét.

Hứa Mạn trách móc: “Đây là bữa tối của anh đấy, cầm cẩn thận giúp

em”.

Tạ Nam đứng dậy, cô đã quỳ tương đối lâu rồi, lúc này cơn chóng mặt

chợt đến khiến mọi thứ trước mắt tối sầm lại, Vu Mục Thành vội vàng đỡ
lấy cô, nói: “Đường huyết thấp mà em còn quỳ thế? Không phải tối nay anh
cũng phải ăn cái này chứ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.