Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 338

choáng ngợp khắp không gian khiến người ta thích thú. Cả đoàn người vui
vẻ hưng phấn dừng xe bên đường, sau đó tản ra ngắm cảnh nơi đây.

Hứa Mạn nhìn thấy Vu Mục Thành dắt tay Tạ Nam bước xuống xe,

không nhịn được cười, nói: “Hai người bắt đầu từ bao giờ thế?”.

Tạ Nam đỏ mặt không biết phải trả lời thế nào, Lưu Kính Quần dúi

nhẹ đầu Hứa Mạn nói: “Bà xã, không được lắm chuyện”, rồi quay sang Vu
Mục Thành, tiếp: “Nhưng tớ cũng rất tò mò, hà hà”.

Vu Mục Thành không để ý đến lời trêu chọc của họ, nói: “Gần nhau

trong gang tấc, ngày nào cũng nhìn thấy cô ấy, sao lại không rung động
được chứ?”. Tạ Nam nắm chặt tay anh, anh khẽ cười, nói: “Thôi, thôi, tớ
không nói nữa. A, Hứa Mạn, anh hỏi một chuyện, có cách nào chữa khỏi
chứng mất ngủ không?”.

“Anh cứ làm như em chữa được bách bệnh ấy, lần trước thì hỏi về cảm

cúm, lần này lại hỏi mất ngủ.” Hứa Mạn cười hi hi nói, “Nhưng Mục
Thành, xem ra anh không phải là người có chứng mất ngủ, anh hỏi hộ Tạ
Nam ha?”.

“Đúng rồi”, Vu Mục Thành kệ cho Tạ Nam tiếp tục bấm vào lòng bàn

tay mình, anh lại nắm tay cô chặt hơn nói, “Cô ấy rất hay tỉnh giấc vào lúc
gần sáng khiến cho ban ngày mất tinh thần”.

“Thế đã đi kiểm tra sức khỏe tổng thể chưa?” Hứa Mạn hỏi Tạ Nam

với giọng của một bác sĩ.

Tạ Nam đành trả lời nghiêm túc: “Công ty em năm nào cũng tổ chức

kiểm tra sức khỏe cho toàn bộ nhân viên, ngoài căn bệnh thiếu máu và
đường huyết thấp ra thì em không có vấn đề gì nghiêm trọng cả”. Hai
chứng này cũng không phải là bệnh nghiêm trọng, cô chỉ cố gắng không để
đói, trên xe luôn có ít chocolate hoặc kẹo l có thể giải quyết được, nên cô
không để ý lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.