Từ khi họ về sống với nhau, việc mua thức ăn hằng ngày do Tạ Nam
phụ trách, Vu Mục Thành đưa cho cômột tấm thẻ, cô im lặng đón lấy
nhưng chưa dùng bao giờ. Vu Mục Thành có hỏi tới thì cô chỉ lườm anh
một cái nói giọng buồn buồn: “Mua có ít thức ăn mà phải quẹt thẻ, có kỳ
lắm không? Hơn thế, em có phải trả tiền thuê nhà cho anh đâu”.
Vu Mục Thành sợ tới mức không dám nói thêm lời nào, đây có thể coi
là một trong những lần hiếm hoi Tạ Nam khiến anh không nói lại được gì.
Anh lại thích cô thỉnh thoảng có những câu nói sắc bén như vậy.
Chuyến du lịch này do Hứa Mạn đứng ra tổ chức rồi kêu gọi mọi
người trên diễn đàn tiểu khu, nếu ai muốn đi thì đăng ký, rất nhiều thành
viên đi du lịch gia đình, còn mang theo cả trẻ con, không khí hết sức sôi
nổi. Hứa Mạn kiểm tra số người theo danh sách đã đăng ký thì thấy đủ cả.
Sau khi khớp tần số đài của bộ đàm cầm tay với bộ đàm trên các xe trong
đoàn, Hứa Mạn và anh Trịnh, người khởi xướng đầu tiên cho chuyến du
lịch này, thu xếp số xà sắp xếp trật tự rất nhanh, dòng xe lần lượt xuất phát
theo trình tự.
Thời tiết rất tuyệt, mọi người đều trút bỏ những chiếc áo khoác to xù
của mùa đông. Ánh nắng ấm áp, các hàng cây hai bên đường đua nhau nhú
mầm xanh, gió xuân phất phơ thổi tới trước mắt khiến tâm trạng mọi người
đều rất thoải mái, họ dùng phương thức liên lạc bộ đàm để tánchuyện, cả
hành trình sôi nổi hơn hẳn.
Khoảng hơn hai tiếng lái xe thì tới một thị trấn không xa thành phố
lắm, ở đây không có danh lam thắng cảnh truyền thống nào nhưng đột
nhiên mấy năm trở lại đây lại nổi tiếng với diện tích trồng đào rất lớn.
Bây giờ là đầu tháng Tư, từng rừng đào trải rộng tít tắp, hoa đào màu
hồng, hoa cải màu vàng đồng loạt đua nhau khoe sắc, cánh đồng trải ra
muôn vàn sắc xuân, màu xanh của liễu xen lẫn màu đỏ của đào, vẻ đẹp