Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 341

“Tránh làm sao được, nếu không em làm uổng công à?” Đợi cơn

choáng váng đi qua, Tạ Nam giơ đám hành dạilên, nói: “Mở cốp xe cho
em, để em cất vào”.

Vu Mục Thành đành phải nghe theo, anh lấy ra một chai nước khoáng

rót ra cho cô rửa tay, rồi đưa một miếng chocolate vào miệng người yêu,
sau đó cùng cô đi dạo dọc theo bờ ruộng.

“Thật dễ chịu.” Tạ Nam hít thật sâu, nói, “Mùa xuân thật tuyệt”.

Vu Mục Thành hoàn toàn đồng ý với cô, phong cảnh tuyệt đẹp trước

mặt lại thêm người đi cùng mình, anh cảm thấy quả thực vô cùng dễ chịu
và thoải mái.

Họ chầm chậm dạo bước đến một hồ nước trong xanh. Cả hai đều mặc

quần bò, ngồi bên phiến đá cạnh hồ tắm nắng. Tạ Nam lười biếng tựa vào
người Vu Mục Thành, mắt lim dim đón nhận ánh mặt trời cùng gió xuân.
Qua một mùa đông dài dằng dặc, thời tiết đẹp thế này quả thật là một đặc
ân lớn của đất trời.

Vu Mục Thành nghiêng đầu nhìn Tạ Nam, cô đeo kính râm, buộc tóc

đuôi ngựa, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt, nước da tái xanh mọi khi hôm
nay dường như đã có chút ửng hồng.

“Gần đây em có vẻ không vui, có phải vì anh bận quá, không có thời

gian dành cho em không?” “Không phải, em còn sợ mình cứ dựa dẫm mãi
lại khiến anh phát chán lên ấy chứ.”

“Sao em lại nghĩ như vậy?” Vu Mục thành cảm thấy khó tin, “Anh lại

cứ muốn em dựa vào, để anh thấy cảm giác được người yêu dựa vào mình
như thế nào. Có điều gần đây chúng ta chỉ có thể tranh thủ nói chuyện đôi
ba câu trong lúc ăn sáng, may mà em chịu lên phòng với anh, nếu không
anh buồn chết đi được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.