Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 397

lắm rồi anh không uống nhiều như vậy, nên bây giờ cảm thấy hơi nhức đầu.

Một lúc sau Tạ Nam mở cánh cửa phòng khách thông ra mảnh vườn từ

bên trong và gọi: “Mục Thành, mau vào đây ngồi”. Vu Mục Thành đứng
dậy đi vào phòng khách, Tạ Nam đỡ anh ngồi xuống ghế sofa: “Anh ngồi
dựa vào đây một lúc nhé, em đi đun nước, sẽ nhanh thôi”.

Tạ Nam nhanh nhẹn đóng cửa lại, kéo rèm cửa và điều chỉnh ánh sáng

ngọn đèn chùm cho dìu dịu, rồi chạy về gian bếp, đổ đầy bình nước siêu tốc
và bật công tắc, sau đó vào phòng tắm, thấm ướt chiếc khăn mặt mang ra.

Vu Mục Thành đang ngồi dựa người trên chiếc sofa, mắt nhắm hờ mệt

mỏi. Tạ Nam quỳ bên cạnh anh, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mặt cho anh.
Cảm giác mát lạnh từ từ thấm vào lòng, anh mở mắt nhìn cô chăm chú:
“Cảm ơn em, em yêu”.

Cô khẽ mỉm cười: “Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa nhé. Anh

muốn ăn chút hoa quả không?”.

Vu Mục Thành lắc đầu: “Cho anh chút nước”.

“Vâng, anh đợi chút.” Cô vội vã chạy vào bếp lấy ra bọc trà mới mua.

Thấy nước đã sôi, cô pha một tách trà mang vào để trên bàn, rồi ngồi xuống
cạnh Vu Mục Thành nhẹ nhàng day thái dương cho anh. Vu Mục Thành
nằm hẳn người xuống, đầu gối trên đùi cô.

Tạ Nam lùa tay vào mái tóc của anh, nhẹ nhàng massge phần đầu, rồi

vuốt hai hàng lông mày của anh, nói: “Lạnhỉ, sao hôm nay chỗ này cứ nhíu
vào mãi thế, có chuyện gì khiến anh phải suy nghĩ sao?”.

Vu Mục Thành vẫn nhắm hai mắt, nói: “Đúng thế, sau này anh có

chuyện gì lo lắng đều chẳng giấu nổi em rồi, thật khổ cho anh quá”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.