Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 435

một chút nghị lực nào, chỉ như cái máy lo trả góp căn nhà, để mà giữ lấy nó
làm gì cơ chứ. Tôi còn cần cô đến để dằn vặt thêm nữa ư? Tôi đã tự đày
đọa cuộc sống của mình, bây giờ đành phải chấp nhận hậu quả của nó thôi.
Những điều cần nói tôi đã nói rồi, mong rằng sau này chúng ta không cần
phải làm phiền nhau vì chuyện này nữa”.

Đường Lăng Lâm cũng đứng dậy, nhưng bồng lảo đảo, lấy tay ôm

bụng, trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn: “Đúng là chúng ta đã nói rõ ràng hết rồi,
rất tốt”. Cô cố gắng lê bước ra cổng vườn với những bước đi chậm chạp.

Tạ Nam cảm thấy có gì không ổn, chạy lên trước hỏi: “Cô không sao

chứ?”.

Đường Lăng Lâm lắc đầu, cố gắng đi ra đến chiếc xe của mình, thò

tay vào túi lấy chìa khóa, tay kia chống lên thành xe đỡ lấy người cho khỏi
ngã.

Tạ Nam đang định vào nhà, nhưng quay đầu lại vẫn thấy Đường Lăng

Lâm đứng yên dựa vào xe không cử động. Cô ch một lát, rồi đi đến hỏi
thăm: “Cô không khỏe à? Hay là để tôi gọi cho Hạng Tân Dương bảo anh
ấy đến đón cô”.

Đường Lăng Lâm lắc đầu: “Đau dạ dày, bệnh mãn tính rồi, tôi chỉ nghỉ

một lát là ổn thôi”, rồi mở cửa xe ngồi vào trong dựa lưng lên thành ghế,
không còn để ý gì đến Tạ Nam nữa.

Tạ Nam về nhà, mở hết các cửa ra để gió mặc sức ùa vào. Cô chẳng

còn muốn nấu ăn nữa, mà cũng mệt mỏi đến mức chẳng muốn ăn. Nhưng
cô cũng biết nếu không ăn uống gì thì chứng hạ huyết áp sẽ chẳng buông
tha mình. Cô đành kiếm ít bánh quy, ngồi trên ghế sofa, uể oải nhai. Một lát
sau đứng lên định gọt quả táo, thì cô mới để ý thấy chiếc ô tô của Đường
Lăng Lâm vẫn đứng yên tại chỗ cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.