Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 454

cũng thế. Anh ấy thấy em ở đó một mình, thì nghĩ rằng em vẫn đang chìm
đắm trong tình cảm ngày xưa vẫn chưa dứt được. Anh ấy nghĩ đã làm lỡ đi
thời thanh xuân của em, nên muốn bù đắp cho em. Em nghĩ bán nó đi sẽ tốt
cho tất cả mọi người.”

Vu Mục Thành ngắm nghía khuôn mặt người yêu, vuốt ve mái tóc cô:

“Chỉ cần không phải trốn tránh anh thì anh chẳng có ý kiến gì”.

“Trốn tránh anh?” Cô cười nhẹ, “Kẻ trốn tránh chính là anh đó”.

Vu Mục Thành có chút ngượng ngùng, bèn vê vê cằm: “Mấy hôm nay

anh không về nhà, anh ở căn biệt thự của chị gái nằm đối diện bên hồ. Anh
chỉ sợ khi trở về lại vô duyên vô cớ tìm em cãi lộn, sau đó em sẽ lạnh lùng
bảo anh tìm chỗ mà tĩnh tâm”.

“Thực ra lúc nào anh cũng bình tĩnh, người không bình tĩnh là em. Em

không định đến đây làm phiền anh, để anh tự mình đưa ra quyết định.
Nhưng rồi cuối cùng em vẫn đến, những gì muốn nói em đều nói hết rồi.”
Tạ Nam nhắm mắt lại, rúc đầu sâu hơn vào ngực anh, nhẹ nhàng thở ra một
hơi: “Xin lỗi nhé, cho em mượn dựa thêm một lát”.

“Sao lại chỉ một lát? Sao phải mượn chứ? Anh tình nguyện cho em

dựa mãi mãi.”

“Không phải anh định đi đâu à?”

Vu Mục Thành bồng lặng im không nói. Một lúc lâu sau, anh lại vê

cằm, nghiêng người với cái ví da, rút ra hai tấm vé máy bay đưa cho Tạ
Nam, là vé đi Hàng Châu ngày mai, một chiếc viết tên anh, chiếc còn lại là
tên “Tạ Nam”.

Tạ Nam cầm tấm vé nhưng mắt lại để ý đến chiếc ví da đang mở của

anh. Trong đó có kẹp một tấm ảnh, cô dường như không thể tin nổi vào mắt
mình. Nhìn kỹ hơn một chút, tấm ảnh chụp khuôn mặt mình nhìn nghiêng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.