Ở LƯNG CHỪNG NHÌN XUỐNG ĐÁM ĐÔNG - Trang 109

Anh đi bán cánh bướm cho xưởng tranh?
Dạ. Sao bác biết?
Thường thì có ai dám đi lạc vào vùng này ngoài những người đi bán

nhộng tằm và cánh bướm cho mấy chỗ làm tranh?

Quang cảnh đây cũng thật vắng lặng - anh chiêu một ngụm trà, nói

bâng quơ - Cũng may có mấy xưởng tranh còn có người vào ra mua bán,
lưu chuyển...

Ừ. Nhưng sẽ ít tà khí hơn.
Tà khí?
Anh là người đi bán cánh bướm, anh không cảm nhận được điều đó ư?

Anh không đùa tôi đó chứ? - nói rồi ông lão nhìn ra ngoài con đường thốc
bụi sau một con gió xoáy nhỏ.

Bác nói gì con không hiểu? Việc bán cánh bướm với cái tà khí kia thì

có gì là liên hệ nhau?

Anh lại làm bộ làm tịch? Có phải anh vừa ở xưởng tranh chỗ có cô gái

mắt huyền đi ra hay không?

Dạ. Đúng vậy...
Nhìn sắc diện của cậu, tôi biết ngay. Anh không cảm nhận được gì sau

khi tiếp cận với cô gái kia?

Con chỉ hơi toát mồ hôi lạnh, thấy trong người hơi bất ổn. Cô ấy có

một sức hút đặc biệt.

Đó. Đó là cảm nhận đầu tiên. Rồi sẽ đến lúc mọi thứ cứ thế mà lịm

đi… Nhưng... rồi cô ta có hẹn anh trở lại chứ?

Dạ. Ngày mai con sẽ trở lại nhận thêm số tiền.
Anh bán cánh bướm quý?
Dạ.
Tôi nghe sát khí toát ra từ anh. Những chuyện thế này sao cứ lặp đi lặp

lại trong đời sống của tôi? - ông lão ngửa mặt lên trời như nói với vòm lá
đang đứng gió. Nó khiến tôi nghĩ rằng mình cứ được đọc đi đọc lại năm
này qua năm khác chỉ mỗi một cuốn sách đã nhàu cũ. Đọc đi đọc lại không
phải vì niềm vui mà vì những hung tin nó mô tả.

Cụ thể là chuyện gì vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.