mang trong nó sự xê dịch có tính chất lịch sử và có thể là đóng góp vào kho
tàng các biểu tượng của tôn giáo, văn hóa... từng vùng miền khác nhau nữa.
Trên lí thuyết là như thế. Vì vậy, sự phân biệt táo Tây hay táo ta, táo
Tàu hay táo Nhật thì cũng để đi đến một hướng nghĩ rằng, đặc tính của nó
có một sự đồng nhất trong đa dạng, tiếp biến và di truyền.
Quan trọng là điều gì tiếp tục xảy ra với quả táo?
Con rắn nói, đó không phải là thức ăn ưa chuộng của tôi. Đó chỉ là nơi
ký gởi nọc độc. Vì sao tôi chọn nơi này để cư ngụ ư? Đơn giản, vì gai trên
cành táo khiến tôi thấy an toàn. Sống giữa bụi gai là một giải pháp yên thân
khi những vảy da trên mình quá yếu đuối và mềm mại, khi sự chuyển động
của tôi quá mức trơn tru, cần càng nhiều điểm tựa càng tốt. Vậy là, bụi gai
mang trong nó những gì ẩn mật nhất. Tôi yên tâm ăn ngủ và cố thủ bên
trong đó từ mùa xuân xanh lá đến mùa đông gầy trơ mà không sợ loài
người hay thú dữ đến gây sự, tấn công.
“Kìa, hình như con rắn trong bụi táo đang trở về từ Thánh Kinh!” - ai
đó reo lên. Mặc. Tôi sẽ không diễn giải, chú thích gì thêm. Tôi cuộn thành
một khoanh tròn như chiếc bánh bột chiên khổng lồ, phì nộn. Tôi bảo vệ
giấc ngủ vẹn toàn của mình. Mặc cho người đời lên án. Tôi đã ngủ như thế
qua những ngàn năm dằng dặc. Và trong giấc mơ thăm thẳm ấy, tôi thấy
gốc táo mọc ra những cái chân ngoằn ngoèo, chuyển động trên mặt đất, từ
nơi này đến nơi khác, từ vùng khí hậu này đến miền khí hậu kia, từ nền văn
hóa này đến nền văn hóa nọ. Gốc táo chở tôi đi trong một cuộc du hành mê
man xuyên thời gian nhưng an toàn tuyệt đối.
Ô hô, ai bảo khu vườn là cố định? Làm sao họ có thể tin được khi
những gốc cây, những chiếc lá, những vạt cỏ bên trong nó đang chuyển
động theo những hướng khác nhau, tùy thuộc vào từng cơn mưa, từng mùa
gió, các mùa chim thiên di hay những âm ỉ đổi thay của cuộc đất trồi sụt
bên trong vỏ địa cầu? Họ chỉ nhìn nó với đôi mắt bị phủ mờ huyền thoại và
sáng tạo ra vô vàn sự tích cho câu chuyện kể thêm phần huyễn hoặc!
Trong giấc mơ của con rắn, khu vườn đang dịch chuyển không ngừng,
nó không ngừng xô đẩy, không ngừng chồng lấn, không ngừng bị truất hữu
bởi những khu vườn khác, và, đến lượt nó, không ngừng tấn công những