Ở LƯNG CHỪNG NHÌN XUỐNG ĐÁM ĐÔNG - Trang 4

Sự thật về những lùm cây lạ đang phủ lên

thành phố

VÀO MỘT SÁNG THÁNG CHÍN, khi đang ngồi thiền trên sân

thượng, Dzu thấy cả thành phố phủ đầy dây leo. Anh la thất thanh. Rồi sau
đó mọi thứ tối sầm.

Sau khi tỉnh dậy trong phòng cấp cứu với một tờ chẩn đoán rằng anh

đang bước vào thời kỳ đầu của chứng rối loạn thần kinh, Dzu hỏi: “Cánh
rừng ấy đâu rồi?”. Ông già ghé sát tai anh, mùi mồ hôi chua nồng quen
thuộc, thủ thỉ: “Cánh rừng nào hả con?”. “Cánh rừng có dây leo xanh!”,
ông già ngơ ngác nhìn ra không gian bên ngoài cửa sổ bệnh viện, chỗ treo
lòng thòng những áo quần bệnh nhân, tanh tanh mùi xà bông, nhớm nháp
mùi rêu ẩm và lá mục đọng trong máng thoát nước, cái miệng móm sệu
thoát ra một giọng rền rền, không tròn từng âm tiết: “Con đừng làm cha lo
lắng nghe con. Ở đây làm gì có cánh rừng nào. Chỉ có cha con mình với
nhau thôi!”

Cha anh luôn chăm sóc anh ân cần như chăm sóc một thằng bé chưa

biết cách tự bảo vệ. Tuổi già cũng làm cho chính ông gần như trở về với
bản chất trẻ thơ. Hai cha con sống với nhau trong một căn phòng trọ hai
chục mét vuông, nói với nhau những chuyện hằm bà lằng trên trời dưới đất,
Dzu hình dung mình và ông già không phải là hai cha con, mà là hai đứa
nhóc bị cuộc đời run rủi ném vào một hành tinh mơ tưởng. Biệt lập. Và thơ
mộng. Hay cũng có thể coi là một cái hốc bình yên và không có mặt sự
phiền muộn. Ở đó, tình thân, sự trung thành và thấu hiểu đủ để hai đứa trẻ
an tâm đến nỗi chẳng cần đến một mối quan hệ rầy rà nào khác.

Sau giờ làm, Dzu tạt xe qua quán cháo dinh dưỡng ở ngã tư, mua bốn

hộp cháo. Cha Dzu thích ăn cháo thịt lươn, rau má xay. Còn Dzu thích món
cháo chim bồ câu và cải xanh thái mỏng. Hôm nào về, Dzu cũng nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.