O, MARI! - Trang 133

ban buổi chiều. Đôi khi cô ấy kín đáo đưa cho tôi và Rapha chép các khóa
luận tốt có được trong khoa, tất nhiên không phải tất cả, vì tôi tự thực hiện
khóa luận về những môn mình yêu thích, nhưng cũng có những phần tôi
không ưa như luật nông trường, luật gia đình và luật tài chính. Li đa trả lời câu
hỏi không lời “tại sao tớ ở đây” của tôi bằng cái nhún vai. Trong phòng trưởng
khoa ngồi sau bàn là một người lạ mặt chạc 50 tuổi, có ngoại hình người
Armenia. Trưởng khoa giới thiệu tôi xong rồi ra ngoài.

- Tay thế nào, gân có bị tổn thương nặng không?
Một tháng trước đây đúng là tôi bị chấn thương trong lúc đi tuần tra cùng

đội bảo vệ. Không hiểu từ đâu ông ta biết về sự cố nhỏ nhặt này?

- Bình thường rồi ạ. May mắn gân chỉ bị tổn thương một phần thôi, nhưng

cũng phải tiến hành ca phẫu thuật 2 tiếng đồng hồ và khâu vài đường.

- Đưa tay xem nào! Các ngón hoạt động bình thường chứ?
- Không có gì phải phàn nàn. Mọi thứ đã hồi phục lại, chỉ có ngón cái

không bẻ được.

- Viết có khó không?
- Không hề gì.
- Còn cô bạn gái người Pháp cảm nhận chuyện cậu bị thương thế nào?
- Tôi nói là bị thương lúc tập thể thao, nên người ta đặt thanh nẹp.
- Sự việc đang được xem xét à?
- Vâng, nhưng đã đưa ra buộc tội gây tổn thương thân thể nhẹ, và tôi được

xác nhận là người bị hại.

- Có tin tức gì mới về người bị buộc tội chưa?
- Lưu manh bình thường ngoài đường, trong tay cầm con dao mổ. Đáng tiếc

là tôi không nhìn thấy nó. Tôi nghĩ đó là tình cờ thôi.

- Nhưng bạn bè của cậu đã quá tay. Tay ấy bị chấn thương sọ não nặng,

xương sườn gãy.

- Tôi thông cảm, nhưng sau sự việc xảy ra anh ta, tôi nghĩ, sẽ hết ham thích

thao tác các vật nhọn ở ngoài đường nữa.

- Sao cậu không hỏi, tôi là ai?
- Như thế này là rõ rồi.
- Cụ thể hơn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.