O, MARI! - Trang 20

kháng cự, anh chàng bị đe dọa, thường là bị nện cho nhừ tử. Quả đáng tội,
cũng có khi họ hàng anh chàng đó nổi giận và “hành hình kiểu Linsơ” chính
gã côn đồ ấy. Các nhân viên công an thì không coi việc can thiệp vào lĩnh vực
đời sống này của các công dân là cần thiết. Có gì đâu cơ chứ! - Chỉ tóm tay cô
gái, dọa bằng con dao trong túi, bắt cô ấy nghe lời tỏ tình, giữ cô ấy một vài
tiếng, đánh đuổi “bạn”, nện anh chàng không đến nỗi thương vong nghiêm
trọng. “Chả lẽ đó là việc của công an ư?” - Những người bảo vệ pháp luật ưu
tú nói. Thì họ cũng lấy chữ ký, cảnh cáo vớ vẩn. Còn việc cuộc đời của anh
thanh niên bị đốn gãy thì họ - những người đại diện cho chính quyền - không
quan tâm, họ còn có việc khác quan trọng hơn. Đặc biệt khó khăn đối với con
em những người hồi hương - vì họ không có dây mơ, rễ má địa phương,
không có bà con trong quân đội, không có cha là thủ trưởng, người quen là
công an. Bọn côn đồ không dám đụng đến các cô gái con nhà có thế lực -
chúng biết sự rắc rối là không tránh khỏi.

Và thế là đội công tác của chúng tôi ra tay. Chúng tôi nhanh chóng đóng

chặt cái cổng phụ thứ hai của trường, còn ở cổng chính, chúng tôi phân công
nhau trực: hai người trực một giờ học, giờ sau lại thay bằng đôi khác. Bằng
cách đó, việc bỏ giờ học hay hội thảo được hạn chế tối đa. Ở các sân vận động
của trường cũng có các đội viên - sinh viên tình nguyện trực, họ tống cổ vô số
lũ vô công rồi nghề chỉ muốn nhìn chòng chọc vào các cô gái mặc quần ngắn.

Thông thường lũ vi phạm bị giải về trụ sở, ở đây chúng bị tra hỏi, bị đạp,

dọa nạt, trong trường hợp chống cự hay dọa trả thù, sẽ bị ăn đòn (có lúc rất
ác), sau đó lập biên bản về hành vi vi phạm, ghi lại lời khai của các nhân
chứng và gọi công an. Khi ấy có thể kết thúc bằng một vụ hình sự. Việc kẻ tội
đồ và gia đình chúng trích dẫn quyền công dân chỉ nhận được tiếng cười nhạo
khả ố. Chúng tôi tin tưởng chắc chắn vào sự không bị trừng phạt của mình và
cho rằng hoạt động của chúng tôi vô cùng hữu ích cho xã hội.

Tôi tận hưởng vai trò mới của mình chừng một tháng, tôi vẫn tiếp tục tập

thể thao hàng ngày trong phòng tập, chuẩn bị bài vở, nói chung là sống cuộc
sống bình thường của một sinh viên Xô Viết thời ấy.

Chúng tôi đi trực một cách vui vẻ - đối với chúng tôi, đây là khoảng thời

gian dễ chịu, cơ hội ra oai với các cô gái, giành uy tín với bạn bè và cuối cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.