O, MARI! - Trang 21

là khẳng định mình. Tại trụ sở, chúng tôi chơi cờ, tào lao về bọn con gái, về
thể thao, âm nhạc, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi hoặc đột kích vào các nhà.

Ban đầu tôi không được nhận học bổng hai mươi bảy rúp (theo giá trị mua

hàng thì nó tương đương 3 - 4 nghìn rúp Nga) vì tôi sống với bố mẹ, mà bố tôi
theo cái nhìn thời ấy thì có mức lương cao. Tuy nhiên một nửa số bạn cùng
khóa với tôi đã xoay sở sống được cả tháng và học không tồi với số tiền này.
Từ học kỳ hai, do thành tích học tập cao và công tác xã hội, tôi cũng được cấp
học bổng - và tôi rất phấn khởi vì điều đó - tôi có những mối quan tâm phát
sinh, cần phải chi phí.

Trong trường, đặc biệt là ở khu học xá của chúng tôi, dần dần tôi trở nên

một nhân vật nổi trội. Dĩ nhiên là điều ấy đã phỉnh nịnh tôi, và tôi sẵn lòng
khoe mẽ trong những chiếc áo khoác dạ, những chiếc quần bó sẫm màu và
giầy Moca, còn trong những giờ ra chơi, thỉnh thoảng đi đi lại lại trong hành
lang, bỏ áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi cộc tay để khoe đôi vai và cánh tay được
tập luyện của mình. Những cơ bắp dẻo dai là niềm tự hào đặc biệt của tôi -
phải mất bao công sức hàng ngày để đạt được sức mạnh thể chất như vậy! Nói
chung thì đối với một chàng trai ở độ tuổi như tôi khi ấy, hành động như vậy
cũng là bình thường - bọn con trai khác cũng ứng xử như vậy cả thôi.

Một lần, vào giờ nghỉ, đội viên trực gọi tôi từ trụ sở của đội công tác để giải

quyết phải làm thế nào với một nhóm thanh niên xuất hiện trong trường mà
không có thẻ sinh viên. Sau cuộc hội kiến ngắn gọn, chúng tôi cho phép tất cả
đi qua - chúng tôi biết mặt họ - và cũng cảnh cáo họ rằng lần sau, nếu họ còn
đãng trí thì có thể không đi học, hơn nữa, chỗ chúng tôi có lệnh nghiêm ngặt
không cho phép những người không có giấy tờ được vào.

Có một cô gái hoàn toàn không giống các cô gái khác, vẻ mặt bất cần một

cách cố ý, đứng tách ra một bên. Tóc sáng màu, cao không dưới mét bảy lăm,
dáng thể thao, cô gái gợi cho tôi hình ảnh một nữ diễn viên nước ngoài. Tôi
chưa từng thấy một sự khác biệt, hoàn toàn nổi bật so với các khuôn mẫu sắc
đẹp địa phương như vậy. Một thân hình được tập luyện, bộ ngực nhỏ nhắn gần
như không lộ ra, cặp chân dài, cần cổ cao, mái tóc vàng, ánh bạch kim, chấm
vai.. Tôi thầm nghĩ: “Người Nga hay Ba Lan? Mà cũng có thể là người Pháp.
Tò mò thật, cô ta là ai và làm gì ở đây nhỉ?”

- Cô gái, cô muốn gì? - Tôi hỏi cô ta bằng tiếng Nga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.