O, MARI! - Trang 23

Chương

2

V

ài ngày qua đi. Hình ảnh Mari không thoát khỏi đầu óc tôi. Tôi hình

dung đủ mọi kịch bản làm quen. Hay là mời cô ấy đi xem phim? Không, vào
quán cà phê tốt hơn...Không, vào rạp chiếu phim, và len lén nắm tay cô
ấy...Trời đất ạ! Thật cứ như là cậu học sinh phổ thông vậy! Tôi là phụ trách
đội công tác cơ mà, tôi là vận động viên vật hạng nhất hẳn hoi...Tôi đưa mắt
tìm Mari khắp nơi và cuối cùng thì nhìn thấy cô ấy ở căng tin trong giờ nghỉ.

Cái căng tin duy nhất nằm ở tầng một và phục vụ sinh viên toàn tòa nhà.

Trong phòng có một số dãy đứng và một số chỗ ngồi. Dĩ nhiên là với một số
lượng khách như vậy thì sự chộn rộn và xếp hàng là không tránh khỏi. Nhưng
ai mà để ý tới chuyện đó cơ chứ! Vì cả nước vốn đã thiếu thốn mọi thứ: từ bao
diêm, giấy vệ sinh đến quần áo, giầy dép có chất lượng, thậm chí cả nước có
ga và báo chí. Đâu đâu cũng phải xếp hàng, chen lấn, toát mồ hôi hột, bị hạ
nhục, cãi cọ mà món hàng mong ước có khi vẫn không mua được. Bác Avô,
người bán căng tin tội nghiệp gọi vợ, con gái và cả ai đó nữa ra giúp đỡ để có
thể kịp bán được trong những giờ nghỉ ngắn ngủi dù là chút gì đó trong số mặt
hàng đơn sơ của mình: xúc xích, bánh mì kẹp, bánh ngọt, giò.

Trông thấy đám đông, Mari ngại ngần và toan bỏ đi, nhưng tôi gọi cô ấy:
- Mari! Lại đây, vừa lúc cậu này sắp ăn xong rồi!
Một trong số lũ bạn của tôi nhanh chóng hiểu ra vấn đề, bê đĩa xúc xích của

mình, đặt miếng bánh mì lên đó và nhường chỗ cho tôi.

- A, Đevid...
Tôi thấy ngạc nhiên một cách dễ chịu khi thấy Mari biết tên tôi. Cô ấy phát

âm theo kiểu Pháp - Đevid.

- Không sao, Đavid, tôi ăn sau cũng được, sau hai tiếng nữa, khi không còn

ai. Hôm nay tôi có diễn tập ở nhóm kịch và tôi muốn ăn nhẹ chút gì đó. Cảm
ơn bạn, đừng lo...

- Đợi đã, Mari! Bạn ngồi xuống đây đã, nói xem bạn muốn gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.