Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1047

Chương 93: Yêu một người như vậy, đời này đáng
giá

Tháng 11 ở Úc đang là mùa Xuân, nhiệt độ trong mùa này rất dễ chịu, chỉ
cần mặc áo sơ mi và quần thôi là đủ rồi.

Giang Nhiễm đi Sydney, mà Dương Kế Trầm thi đấu ở đảo Philip –
Melbourne. Bọn họ cách nhau hơn 800 cây số, lái xe cũng phải mất khoảng
8 – 9 tiếng.

Tuổi nghề của Giang Nhiễm chưa đủ để lên sân khấu chính biểu diễn,
nhưng vì được cô giáo khó tính kia coi trọng nên cô có thể đứng cạnh lật
bản nhạc giúp nghề sĩ dương cầm.

Lúc cô giáo khó tính kia nói chuyện lưu loát bằng tiếng Anh với mấy nghệ
sĩ biểu diễn kia, Giang Nhiễm mới phát hiện cô giáo này tẩm ngẩm tầm
ngầm mà đấm chết voi.

Khi Giang Nhiễm kể chuyện lật bàn này cho Dương Kế Trầm, anh đã cười
thật lâu.

Lúc Dương Kế Trầm gọi điện cho cô cũng là lúc anh vừa chạy xong vài
vòng, cả người đổ đầy mồ hôi. Anh bỏ mũ bảo hiểm xuống để hóng mát,
khi nghe cô gái nhỏ kể chuyện ở đầu kia thì hơi dở khóc dở cười.

Dương Kế Trầm cà lơ phất phơ nói: “Việc này cũng nhẹ nhàng, ngón tay
của bảo bối chúng ta linh hoạt lại có lực, lật vài trang bản nhạc có là gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.