Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1089

Giang Nhiễm cũng ham ngủ hơn. Dương Kế Trầm cũng để mặc cho cô ngủ,
sáng ra đều là anh thay tã, có điều lúc bé con đói khóc thì đành phải đánh
thức cô.

Lúc cái miệng nhỏ kia bú chụt chụt chụt, Dương Kế Trầm cũng có mấy lần
nhìn mà đỏ ngầu cả mắt, gọi tắt là đỏ mắt. Tới lúc rơi vào đường cùng, anh
đành phải ra ban công rít vài hơi thuốc để bình tĩnh lại.

Giang Nhiễm nhân dịp Dương Kế Trầm không thể muốn làm gì thì làm nên
cố tình cười anh. Khi ấy, Dương Kế Trầm luôn cười biếng nhác, hoặc vỗ
mông cô rồi nói chờ mấy tháng nữa là em tiêu rồi.

Trời Thu ngày càng dày hơn, tiết trời cũng dần se lạnh, ngay cả mặt trời
mọc lên cũng mang theo tia rét lạnh nhàn nhạt.

Đó là một ngày rất đỗi bình thường, sáng sớm Giang Nhiễm mơ màng xoay
người. Tuy cô vẫn còn buồn ngủ nhưng hơi hé mắt ra đã thấy nắm đấm nhỏ
trắng noãn của bé con quơ quơ, đôi mắt to tròn cũng láu lỉnh đảo quanh,
miệng còn cười ha ha ha.

Mà Dương Kế Trầm đang nằm nghiêng, anh dùng một tay đỡ mặt, một tay
khác lại cù bụng nhỏ để trêu bé con.

Anh mặc áo choàng tắm màu xanh đậm, ngực hơi lộ ra ngoài, nắng sớm
trong veo như dát viền vàng khiến cả người vừa cường kiện mà vẫn dịu
dàng.

Bé con cười, anh cũng cười theo.

Giang Nhiễm đưa tay chạm vào mặt anh, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi
cùng mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.