Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 129

Dương Kế Trầm quay đầu nhìn thoáng qua, ống nước vẫn tí tách, tuy vẫn
hơi rỉ nước ra nhưng đã chậm hơn rất nhiều.

Anh nói: “Sáng mai tìm thợ chuyên về sửa đi, cố một đêm thì không sao.
Nếu nước lại chảy nhiều quá, sợ người khác cần dùng nước thì lấy khăn
mặt bịt lại rồi đem chậu ra hứng. Tôi thấy cống thoát nước ở nhà em bên
này có vẻ không thông lắm.”

“Được…”

Im lặng một lúc nhưng dường như anh vẫn không định đi, Giang Nhiễm bắt
đầu cuống lên.

Đây là lần đầu tiên có đàn ông vào phòng của cô, đã vậy còn là nhảy cửa sổ
vào.

Vì sao anh còn chưa đi, vì sao phải sửa giúp cô, vì sao anh như rất thích
đùa cô, rõ ràng còn chưa quen nhau được mấy ngày mà.

Giang Nhiễm rũ mắt liếc qua chứ không dám nhìn anh: “Hôm nay cảm ơn
anh. Trời lạnh lắm, nếu không thì anh về trước đi.”

Dương Kế Trầm sửa sang lại rồi tựa lên bồn rửa mặt: “Người sửa ống nước
còn thu mấy chục tệ một lần, sao đến lượt tôi lại chỉ được một câu cảm ơn
suông.”

Anh vừa dứt lời thì dưới nhà đã vang lên tiếng đóng cửa, ngay sau đó là âm
thanh “cộc cộc cộc” lên lầu. Tim Giang Nhiễm siết chặt, bởi cô nghe ra là
tiếng bước chân của ai.

Giang Mi về rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.