Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 130

Tim Giang Nhiễm đập thình thịch, trong đầu cô mau chóng nghĩ đến mấy
chuyện: Giang Mi bảo mai về mà, sao bây giờ lại về rồi? Anh còn đang ở
đây, làm sao bây giờ?

Giang Nhiễm không nghĩ được tới chuyện khác mà đóng luôn cửa phòng
tắm rồi khóa lại, tay cũng đưa lên bịt miệng anh.

Nhưng cô thấp hơn anh quá nhiều, kiễng chân lên khá mất sức.

“Suỵt.”

Lòng bàn tay cô ấm áp, lại mang theo mềm mại và hương thơm đặc thù
thiếu nữ mà thận trọng dán vào anh.

Dương Kế Trầm hơi nhíu mày và khẽ gật đầu. Giang Nhiễm buông tay ra
rồi dán vào cửa nghe tiếng động.

“Tiểu Nhiễm?” Giang Mi vừa gọi tên vừa gõ lên cửa phòng ngủ của cô.

Giang Nhiễm cuống đến mức chân tay đều run rẩy.

Dương Kế Trầm tiến về phía trước một bước như nhốt cô vào góc khuất
của tường và cửa phòng tắm. Giang Nhiễm không biết anh muốn làm gì
nên bất giác lùi về phía sau, lùi tới lúc lưng kề sát với vách tường.

Dương Kế Trầm đưa tay mở vòi hoa sen, nước từ vòi văng khắp nơi rồi
mau chóng tưới ướt bọn họ.

Dương Kế Trầm dùng mắt ra hiệu cho cô.

“Tiểu Nhiễm, sao trong nhà lại mất điện? Con đang tắm à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.