Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 163

trên tóc được trời chiều rọi vào tản ra ánh nâu nhàn nhạt. Ngón tay khớp
xương rõ ràng chụp lấy bóng rổ, tay trái và tay phải dẫn bóng qua lại rồi
tìm đúng thời cơ ném lên một cú, lại thêm một cú ném 3 điểm nữa.

Trông anh có vẻ không căng thẳng như những người bên ngoài, mà lại
chuyên tâm, vẻ mặt biếng nhác, ánh mắt kiêu căng mà khinh khỉnh.

Quý Vân Tiên khum hai tay bên miệng làm loa rồi hô thật to: “Gia Khải!
Cố lên!”

Trương Gia Khải nghe được tiếng thì vừa chạy vừa tìm cô ấy trong đám
người, sau đó nháy mắt với Quý Vân Tiên.

Ánh mắt của Giang Nhiễm vẫn luôn lưu luyến trên người Dương Kế Trầm.
Quý Vân Tiên vừa hô thì Dương Kế Trầm cũng nhìn lại, sau đó ánh mắt cả
hai bất chợt đối nhau.

Giang Nhiễm tự nhiên liếc sang một bên khác, nhưng không ngờ lại đụng
phải ánh mắt của Trần Hạo.

Nếu như nói ánh mắt của Dương Kế Trầm là ánh mắt xâm lược khó có thể
dự đoán, thì ánh mắt của Trần Hạo lại là trầm mặc, không cam lòng.

Từ sau ngày ở KTV đó, Giang Nhiễm không nói với Trần Hạo lời nào. Dù
học cùng một lớp, nhưng bài vở trên lớp bề bộn nên cũng không rảnh để
nói chuyện. Cậu ta cũng không sau giờ ăn trưa đi ngang qua bàn cô nói hai
câu như trước kia, mà giống như quả bóng da xì hơi tới cùng kiệt vậy.

Dường như Giang Nhiễm cũng đoán được mấy phần tâm tư của Trần Hạo.

Có lẽ cậu ta thích cô, trai gái vào tuổi dậy thì sẽ thích một người bình
thường không thể bình thường hơn. Có lẽ là thích thật, hoặc có thể là xao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.