Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 165

một đội, bọn em một đội. Dù sao lát nữa cũng tan học rồi, chơi muộn một
chút cũng không sao.”

Chu Thụ đang buồn vì không có ai chơi nên kéo nam sinh nhỏ kia qua:
“Người anh em, lát nữa đừng nhường, nhớ chơi hết sức! Lâu rồi tôi không
đổ mồ hôi!”

Trần Hạo không lên tiếng, xem như chấp nhận trận đấu này.

Nam sinh 17 – 18 tuổi đều giấu vẻ kiêu ngạo trong lòng, cũng thường
xuyên vì một câu nói mà tranh chấp tới đầu rơi máu chảy.

Trần Hạo nhớ lại tình cảnh ngày đó rồi vẫn thấy phẫn nộ như cũ. Cậu ta
thấy mình không giống đàn ông, khi để hai cô gái đánh nhau vì mình. Mà
cậu ta đúng là kẻ hèn nhát nhất, chỉ vì sợ hãi nên mới xin Giang Nhiễm giữ
kín bí mật.

Cậu ta thích Giang Nhiễm lâu lắm rồi, cô không rêu rao như những nữ sinh
trong lớp kia mà rất yên tĩnh. Có vài người thích dốc bầu tâm sự, mà cô lại
thích là người lắng nghe. Nhưng nếu nói an tĩnh thì cũng không an tĩnh đến
mức đó, khi gặp chuyện thú vị cô cũng sẽ mở hai mắt thật to với vẻ rất
hứng thú, cũng sẽ đuổi theo hỏi dò bạn học, chứ không phải kiểu dịu dàng
đến nhu nhược kia.

Cậu ta nhớ có một lần, thầy Toán nói cuối tuần này chỉ giao hai đề thi để
mọi người được thư giãn một chút, coi như thưởng cho tất cả vì thi giữa kì
được thành tích tốt. Rồi đến ngày tan học cuối tuần đó, thầy Toán vẫn phát
bốn đề thi Toán như thường lệ. Trong chốc lát, cả lớp đều kêu rên bốn phía,
nhưng không có ai dám nhắc tới, bởi ai cũng biết thầy Toán là một người
đàn ông trung niên cứng nhắc.

Giang Nhiễm là đại biểu Toán, thế là sau khi tan lớp, nữ sinh ngồi trước cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.