Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 167

Giang Nhiễm vừa rũ mắt xuống định kéo khóa cặp sách lại, thì bộp ——
một quả bóng đập trúng đầu cô.

Người bên cạnh thần tốc né sang một bên, để lại cho cô khoảng trống thật
lớn.

Giang Nhiễm bị đau tới nhíu mày, rồi hơi bực bội ngẩng đầu lên.

Kẻ cầm đầu kia lại lười biếng đứng trong sân bóng rổ mà nhận bóng người
bên ngoài ném về, sau đó thản nhiên nói: “Xin lỗi, trượt tay.”

Giang Nhiễm thấy là Dương Kế Trầm thì không hiểu thế nào mà lửa giận
lại giảm đi một nửa, sau đó chuyển thành một cảm xúc kì lạ khác, là căng
thẳng.

Dương Kế Trầm nửa híp mắt nhìn cô chằm chằm, nhìn đến nỗi cả người
Giang Nhiễm không được tự nhiên, như thể cô thiếu anh 200 vạn Tệ vậy.

Quý Vân Tiên xoa trán cho cô: “Có đau không? Trầm ca ném chuẩn thật
đấy…”

Giang Nhiễm nhếch miệng, nghĩ thầm chắc chắn là anh cố ý.

Khí thế thi đấu trên sân bóng rổ nóng hừng hực, ánh tà dương chiếu vào
bóng dáng của các thiếu niên. Sân bóng rổ giáp với hàng rào của trường,
bên ngoài là đường cái, ven đường trồng một loạt những cây ngô đồng,
bóng cành khẳng khiu rơi trên sân bãi lại càng thêm hiu quạnh.

Mặt trời vừa xuống núi một chút thì nhiệt độ không khí đã giảm xuống.
Loại lạnh lẽo này rất ẩm cũng rất lạnh, Giang Nhiễm và Quý Vân Tiên ngồi
cạnh sân bóng rổ, Quý Vân Tiên vừa khoác tay cô vừa khua cờ cổ động,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.