Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 218

sướng chạy tới rồi hưng phấn hỏi: “Mẹ ơi, bố với ông bà ở đâu ạ?”

Lúc ấy mặt Giang Mi không còn chút ý cười nào nữa, nhưng bà ngại cổng
trường nhiều người nên không nói gì, mà chở Giang Nhiễm về nhà.

Có điều trẻ con luôn thích hỏi mãi về một chuyện, lúc Giang Mi nấu cơm,
Giang Nhiễm lại cầm bức tranh vẽ gia đình đến rồi hỏi lại về chuyện kia.

Khi đó Giang Mi trẻ tuổi nóng tính đã ném dao “xoảng” một cái lên thớt
gỗ, bà nhìn Giang Nhiễm chằm chằm: “Về sau con không được hỏi lại
chuyện này nữa! Con không có bố, cũng không có ông bà!”

Bà cao giọng nói khiến âm thanh quẩn quanh trong căn phòng trống rỗng,
cũng khiến Giang Nhiễm sợ hãi mà òa khóc.

Mọi người đều nói tuổi nhỏ thì dễ quên chuyện, nhưng đến giờ Giang
Nhiễm vẫn nhớ như in những lời kia của Giang Mi.

Giang Mi thấy cô khóc thì lòng lại mềm nhũn. Bà nói do mẹ không tốt, rồi
hai mẹ con ôm nhau, giọng của Giang Mi dần run rẩy, mắt cũng đỏ cả lên.

Giang Mi vuốt ve mặt cô rồi khóc không thành tiếng: “Một mình mẹ cũng
có thể chăm sóc cho con, Tiểu Nhiễm không có bố và ông bà cũng vui vẻ
được. Mẹ không muốn gặp lại bố con nữa, Tiểu Nhiễm hiểu chưa. Mẹ rất
khó chịu, ông ấy đã làm một việc khiến mẹ không bao giờ có thể tha thứ
được.”

Tuy con trẻ còn nhỏ, nhưng cũng đã phân biệt được hai chữ “thích” và
“ghét” này.

Thời học cấp 2, Giang Nhiễm cũng mua mấy món đồ chơi nhỏ và áp phích
ở sạp hàng như những cô bé khác, sau đó đem về dán xanh xanh đỏ đỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.