Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 247

nổi tiếng chủ yếu vì tốc độ trung bình của các tay đua thường ở mức rất
cao: từ 200 đến 300 km/h.

Trịnh Phong nhướng mày kiếm: “Ý tôi chỉ không phải vết thương, Dương
Kế Trầm.”

Dương Kế Trầm cười cười: “Trước có Trương Tự, sau có Lục Tiêu, nếu
huấn luyện viên Trịnh yêu quý nhân tài như thế, chẳng bằng xuất ít tiền cho
họ đi học nơi nào tốt nhất đi, đọc thêm nhiều sách vào.”

Trịnh Phong hiểu Dương Kế Trầm, năm đó đâm người này hai dao nên tới
giờ anh vẫn nhớ kỹ. Nếu không phải vì chuyện đó, thì có lẽ bây giờ cũng
không khó nói chuyện đến vậy.

Nhưng đứng ở góc độ của ông khi đó thì quá đau đớn vì mất học trò yêu,
lại trẻ tuổi nóng tính nên khó tránh khỏi không nuốt trôi cục tức này.

Trịnh Phong hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, ông nói: “Tôi vẫn là câu
nói kia như trước, tôi không xen vào việc Lục Tiêu làm bên ngoài, những
việc kia tôi cũng không quản nữa. Tôi chỉ cần người này có thiên phú và
thực lực đua xe là được. Với cậu cũng thế, Dương Kế Trầm, cứ cố chấp mãi
như thế không hay đâu, đàn ông con trai co được dãn được. Bây giờ thi đấu
đã kết thúc rồi, nghĩ kĩ lời tôi nói trước khi CBSK diễn ra đi. Cậu nghĩ xem,
chỉ là chuyện một câu nói thôi, muốn vào MotoGP tôi cũng có tài chính
giúp cậu, đây là việc người khác muốn mà không cầu được. Đừng bỏ lỡ cơ
hội, lúc trẻ phạm sai lầm và bỏ lỡ cơ hội rồi đến tuổi này như tôi sẽ càng
hối hận hơn.”

Mặt Dương Kế Trầm mang ý cười như có như không: “Tôi cũng vẫn là câu
nói trước kia, nếu huấn luyện viên Trịnh muốn tôi vào đội xe thì đá Lục
Tiêu đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.