Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 249

Trịnh Phong nói: “Việc của các cậu giải quyết ngầm đi, đừng đưa lên
đường đua.”

Năm đó Lục Tiêu ngấm ngầm hại người khác trên đường đua, Trịnh Phong
cũng đã cấm hắn thi đấu nửa năm. Ông không quan tâm sinh hoạt cá nhân
và phẩm hạnh của đội viên, nhưng tuyệt đối không được giải quyết trên
đường đua.

Dương Kế Trầm cười ngả ngớn: “Giải quyết ngầm? Thế thì còn gì thú vị
nữa.”

“Huấn luyện viên Trịnh.” Dương Kế Trầm biếng nhác đứng thẳng người,
hai tay đút vào túi quần, rồi hơi tới gần Trịnh Phong mà thấp giọng nói:
“Đúng là tôi cố ý đấy.”

Biểu cảm của Trịnh Phong vẫn ổn định như trước.

Dương Kế Trầm thu lại ý cười mà gằn từng chữ: “Ông hỏi Lục Tiêu xem có
muốn giải quyết ngầm không?”

Dương Kế Trầm nói xong thì sải bước chân dài mà chậm rãi rời đi.

Trịnh Phong quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh của Lục Tiêu, rồi đưa
tay đỡ trán.

Giải quyết ngầm? Chỉ sợ là Lục Tiêu chết thế nào cũng không biết, đúng là
có gan mà không có não.

Trịnh Phong bước nhanh tới thang máy ở hành lang bên kia, định tới chỗ
bác sĩ để hỏi lại tình huống, còn Dương Kế Trầm đã vào một cái thang máy
khác để đi xuống rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.