Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 248

Trịnh Phong cười: “Thật không? Tôi đá thì cậu vào luôn à?”

Dương Kế Trầm: “Ờ… Chắc là không.”

Sao người này có thể vào bừa đoàn xe của mình được đây, Trịnh Phong biết
rõ điều này. Dương Kế Trầm chính là một con ngựa hoang chưa được gọt
giũa, khó mà thuần phục được.

Nhân phẩm của người tên Lục Tiêu kia đúng là rất chênh lệch, trước nay lại
luôn có hiềm khích với Dương Kế Trầm. Khoảng thời gian trước, Trịnh
Phong có nghe nói việc hắn tìm người đánh Dương Kế Trầm, nhưng đây là
lần đầu tiên ông thấy Dương Kế Trầm thật sự tính sổ với Lục Tiêu.

Dương Kế Trầm này, dù lòng dạ âm ngoan nhưng lại khí phách hơn người
thường.

Dù Trịnh Phong không quan tâm đến gì ngoài đua xe, nhưng vì phần khí
phách này của Dương Kế Trầm mà ông cũng phải nhìn anh bằng con mắt
khác. Mỗi một nghề lại có khó xử và lục đục nội bộ riêng, người trong đó
sẽ giống như hoa quả bị đặt trong lọ thủy tinh, anh đè lên tôi, tôi áp lại anh.
Rất nhiều chuyện tranh đấu trong đó không nói rõ được nhưng vẫn khiến
người ta hận đến nghiến răng, mà lý do hợp lý nhất chính là, ghen ghét.

Thoáng một cái Dương Kế Trầm đã bộc lộ tài năng trong nghề này nhưng
vẫn quen kiêu căng khó thuần, làm quá nhiều người không vừa mắt, cũng
khiến quá nhiều người muốn loại bỏ cho thống khoái.

Chơi đua xe có tên nhóc quy quy củ củ, cũng có lưu manh đổi nghề giữa
chừng, có người tốt trong sạch, cũng có phần tử xấu xa u mê. Thế giới lớn
là vậy, bước vào chảo nhuộm thế nào thì thành hạng người đó, đôi khi sẽ
không liên quan đến nghề nghiệp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.