Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 267

Giang Nhiễm chỉ thấy tai mình ong ong ong, cũng không nghe được gì cả.

Quý Vân Tiên vẫn ra vẻ em không biết em không nghe em không thấy, rồi
tùy hứng cầm túi đi mất, Trương Gia Khải vậy mà lại tốt tính đuổi theo.

Dương Kế Trầm nói: “Gà rán này gói lại cho em nhé?”

Giang Nhiễm nhìn anh một cái rồi lắc đầu: “Không cần, em về trước đây.”

“Tôi đưa em về.”

Không biết từ khi nào anh vẫn luôn đưa cô về nhà, lòng Giang Nhiễm hơi
chua xót, cô thấp giọng nói: “Em tự ngồi xe buýt về.”

Cả người cô như quả bóng da xì hơi, mắt cũng không có tia sáng.

Dương Kế Trầm nhìn cô rồi chợt bật cười: “Không cần tôi đưa về thật à?”

“Không cần đâu.”

“Được thôi.”

Giang Nhiễm đẩy cửa ra rồi quàng khăn lên cổ, nửa khuôn mặt cũng chôn
trong đó. Hai tay cô đút vào túi áo đồng phục, sau đó đi về phía bến xe như
người mất hồn.

Nhà chờ xe buýt khá thưa học sinh, Giang Nhiễm đứng cạnh một cái cây
khô rồi lấy điện thoại ra xem giờ.

Xe lái đến đúng lúc, cô cất điện thoại rồi chuẩn bị đi lên thì cổ áo chợt bị
người phía sau kéo lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.