Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 310

Trận tuyết này đã rơi cả tuần mà vẫn không dứt, từng nhà trong sân đều tích
một tầng tuyết trắng dày đặc, ngày nào Giang Nhiễm cũng có thêm một
nhiệm vụ là xúc tuyết.

Cổng phải xúc, ban công cũng phải xúc, trên bệ cửa lại càng nhiều hơn.

Lúc Giang Nhiễm đang xúc tuyết ở ban công thì gặp được Dương Kế Trầm.
Anh ra thu quần áo, áo len và quần bò đều bị đông cứng thành khăn lau.
Hình dạng của mọi thứ đều bị nhiệt độ cố định lại, ngay cả giọt nước chảy
xuống cũng kết thành băng.

Hình như Dương Kế Trầm say rượu vừa tỉnh nên mắt hơi đỏ, anh kéo quần
áo đông cứng xuống rồi bất mãn nhíu mày, sau đó hỏi cô: “Mùa Đông chỗ
bọn em lúc nào cũng lạnh thế này à?”

Giang Nhiễm: “Ít khi thế này lắm.”

Dù năm nào Mặc Thành cũng đổ tuyết nhưng thời gian rất ngắn và lượng
tuyết cũng mỏng. Về cơ bản là hôm sau mặt trời lên thì tuyết sẽ tan, vì thế
khi còn nhỏ trông thấy tuyết cô sẽ hưng phấn vô cùng.

Trận tuyết lớn nhất trong trí nhớ có lẽ là vào năm 2002, lúc ấy cũng là lúc
bài Tuyết Đầu Mùa Năm 2002 của Dao Lang nổi tiếng khắp hai bờ Trường
Giang. Tuyết năm ấy cao đến tận đầu gối, mà đó cũng là lần đầu tiên Giang
Nhiễm biết thế nào là người tuyết.

Dương Kế Trầm thu quần áo vào cũng không kinh ngạc gì, mà chỉ bóp đồ
lót vuông vức rồi chửi câu “đệt, ông đây mặc kiểu gì bây giờ?”, sau đó
cũng không biểu lộ gì nữa mà đi vào nhà.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.