Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 324

Giang Nhiễm không nói ra chữ “anh”, lời nói thế này cũng mập mờ quá rồi.

Dương Kế Trầm cố tình hỏi; “Vì gì?”

Giang Nhiễm né tránh không trả lời, sau đó lại trở về vấn đề chính: “Cảnh
sát nói thế nào? Chúng ta cứ đi như thế à?”

Hai người đã đi đến cổng cục cảnh sát, Dương Kế Trầm bật cười: “Không
được đi mà họ lại thả tôi à?”

Trời mùa Đông 4 – 5 giờ vẫn đen đặc mà lạnh giá, có đưa tay ra cũng
không nhìn thấy được năm ngón. Ánh sáng yếu ớt từ cục cảnh sát tỏa ra
trên nền tuyết miên man mà trắng xóa, cũng có thể lờ mờ thấy được mấy
đường nét của mấy tòa nhà quanh con đường này.

Giang Nhiễm xoa xoa hai tay, những tế bào trên người cô đã sắp đông cứng
cả rồi.

Dương Kế Trầm gọi taxi ở ven đường rồi chui vào, Giang Nhiễm ngồi
trong nơi có lò sưởi mới cử động được ngón tay của mình một chút.

Dương Kế Trầm nói: “Bác tài, tới tiệm đồ ăn sáng ở gần đây.”

Giang Nhiễm: “Chúng ta không về ạ?”

“Về ăn tuyết à?”

Giang Nhiễm: “…”

Tài xế không đi đường vòng mà mau chóng đưa hai người tới tiệm đồ ăn
sáng trên đường gần cục cảnh sát, ở đây chuyên bán bánh bao canh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.