Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 336

“Vô vị chỗ nào, tôi thế nhưng ngày nào cũng chọn một em lên thị tẩm đấy.”

Trong lúc cười nói, Giang Nhiễm nghe được tiếng xe điện đi trên đường
nhỏ của Giang Mi. Chớp mắt một cái đã đến 7 giờ rồi.

Giang Nhiễm định đi lại giày ướt rồi về nhưng Dương Kế Trầm cau mày
hỏi: “Đi vào không khó chịu à?”

“Không sao, chỉ mấy bước chân thôi.”

“Em đi dép của tôi về đi, lát nữa đưa qua cửa sổ cho tôi là được.”

Cũng không phải không thể.

Giang Nhiễm cầm giày đi tuyết và tất của mình rồi đứng dậy định đi.

Giang Nhiễm: “Vậy em đi trước đây, anh nghỉ cho khỏe nhé.”

Dương Kế Trầm ngồi dậy từ giường, anh khoác cánh tay phải lên đầu gối
rồi biếng nhác nói: “Tối tìm em khám bệnh đấy.”

Giang Nhiễm nhỏ giọng “vâng” một tiếng, rồi nhanh chóng xuống lầu.

Dương Kế Trầm lại đổ người về giường, anh nhéo nhéo mi tâm rồi chưa
đầy nửa phút sau đã ngủ mất.

Giang Nhiễm về đến nhà thì rửa mặt một lượt, sau đó gõ cửa sổ của Dương
Kế Trầm mà không thấy ai đáp lại nên đặt luôn dép đi trong nhà của anh
lên cạnh bệ cửa sổ.

Cô trả lời tin nhắn của Quý Vân Tiên rồi chui vào chăn ấm. Cả tinh thần lẫn
cơ thể đều dần buông lỏng, cơn buồn ngủ cũng vọt tới, cô nghiêng đầu tiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.