Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 341

Mỗi lúc tối trời, Giang Nhiễm ngửi được mùi hương của anh từ chăn đệm
bao trùm lấy mình, thì thoáng có ảo giác như được anh ôm vào lòng. Giang
Nhiễm thấy rất xấu hổ, cô trốn trong chăn để che giấu suy nghĩ nhỏ nhặt
này của mình, sau lại không nhịn được mà cảm nhận thêm hương vị này rồi
cười ngây ngây ngốc ngốc.

Giang Nhiễm không nói chuyện này với bất kì ai, vì cô thấy mình như một
kẻ si mê vậy.

Dương Kế Trầm cảm nhận được ánh mắt sáng rực kia nên ngước mắt nhìn
cô, sau đó anh cong khóe miệng mà nói lời không đứng đắn: “Nhìn cái gì?
Có phải tôi đẹp trai quá quấy rầy đến việc học của em không?”

Giang Nhiễm: “…”

Cô xoay người làm bài tiếp.

Dương Kế Trầm nhìn thoáng qua bóng lưng của cô rồi cười cười, sau đó
cũng tiếp tục đọc sách của mình.

Bông tuyết vênh vang tung bay trên bầu trời rồi phủ khắp mặt đất từ đêm
này qua đêm khác.

Trận tuyết này không ngưng nghỉ một chút nào, như thể chúng muốn cắn
nuốt toàn bộ thế giới này vậy. Mà chúng cũng đã không còn là biểu tượng
của lãng mạn và mỹ hảo nữa, mà lại trở thành thiên tai và thảm họa.

Trận tuyết lớn năm 2008 đã tước đi mạng sống của nhiều người, Giang
Nhiễm nghe tin trên đài mà biết đây là mùa Đông lạnh giá nhất từ trước đến
nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.