Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 451

“Không thế nào cả, chỉ tò mò rốt cuộc là cô gái thế nào mới khiến cậu phí
nhiều tâm tư như thế. Đúng là khó có được, nghe Phùng Kiều nói kia là
một cô bé mười mấy tuổi?”

Dương Kế Trầm rít vài hơi thuốc rồi híp mắt: “Phải đấy, mới mười mấy
tuổi thôi, vẫn còn non, nên ai động vào em ấy tôi lột da người đó. Đúng rồi,
vết thương của Lục Tiêu thế nào?”

Trịnh Phong biết anh có ý gì nên cũng không tránh né: “Tĩnh dưỡng là ổn
thôi, hôm nay tôi đến cũng là vì chuyện của cậu ta.”

Cà phê đã được bê lên, nhưng cả hai người đều không động đến.

Trịnh Phong nói tiếp: “Tôi nghe nói về việc năm trước rồi nhưng lúc đó quá
bận, bây giờ mới có thời gian đến nói câu xin lỗi với cậu. Tôi cũng đã nói
chuyện với Lục Tiêu bên kia rồi.”

“Ông có gì mà phải xin lỗi, chính ông nói giải quyết ngầm, mà đội viên
cũng nghe huấn luyện viên đi giải quyết ngầm, chỉ là cách thức rất ngu
xuẩn mà thôi.”

“Dương Kế Trầm, tôi cũng nói thật thế này, mấy năm trước tôi vẫn luôn
truy cầu danh lợi, một tay đua xe giỏi với tôi thực sự quá hiếm có và rất
đáng ngưỡng mộ, thế nên cậu ta có làm bậy bên ngoài thì tôi cũng nhắm
mắt làm ngơ. Nhưng bây giờ tôi thay đổi suy nghĩ rồi, nếu cứ tiếp tục như
thế thì cái giới này thành gì nữa, dù sao vẫn là tay đua chuyên nghiệp. Tôi
chỉ cho Lục Tiêu bên kia một cơ hội, nếu còn tái phạm nữa, tôi cũng không
cần cậu ta. Còn nếu cậu vẫn để bụng chuyện năm đó, Trịnh mỗ tôi đây có
thể xin lỗi cậu, chỉ mong cậu suy nghĩ thật kĩ phần vinh dự kia đặc biệt tới
mức nào.”

Dương Kế Trầm chỉ vào biển hiệu của tiệm trà sữa: “Tôi định mở dây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.