Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 449

“Cơ hội tốt như thế mà vẫn chưa… Để tao đi bảo Gia Khải.”

“Đừng!” Giang Nhiễm nói: “Cứ để từ từ đi. Nếu anh ấy thích tao sẽ cho tao
biết thôi. Bây giờ cũng rất tốt mà, rất vui vẻ.”

Đúng là nụ hôn kia khiến cô cảm thấy anh nên nói gì đó, nhưng có chút
ngôn ngữ và cảm giác chỉ có hai bọn họ hiểu được và cũng hưởng thụ từ
đó. Cô có thể cảm nhận được tiết tấu của Dương Kế Trầm, anh không vội
chút nào.

Quá vội vã có lẽ sẽ trở nên không chân thành, bọn họ vẫn cần thời gian để
hiểu rõ lẫn nhau.

Cây ngọc lan ngoài cửa sổ tỏa ra những tán lá xanh rộng đầy duyên dáng
mà yêu kiều, trong không khí ấm áp cũng tràn ngập hương hoa dại và cỏ
xanh.

Giang Nhiễm nghĩ có lẽ đây chính là Xuân, là một mùa Xuân đúng nghĩa
của cô.

Sau khi Giang Nhiễm đi, Dương Kế Trầm cũng ngủ một giấc tới 3 giờ
chiều. Lúc này đầu anh rối thành ổ gà, vậy mà cậu nhân viên lại vui vẻ cười
nói: “Ông chủ, tạo hình này của anh đủ đẹp trai đấy!”

Dương Kế Trầm gãi tóc mấy lần rồi lười biếng ngồi trên sofa, sau đó châm
thuốc lên theo thói quen. Bây giờ trong tiệm không có ai, sẽ không sao hết.

Nhưng anh vừa đưa điếu thuốc lên miệng thì cửa bị đẩy ra, chuông cũng
vang lên ba lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.