Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 483

Ông hỏi: “Cô bé vừa tiến vào đây đâu rồi? Cô bé có dáng người gầy nhỏ,
đôi mắt rất to, lại xinh đẹp kia ấy.”

Nhân viên cửa hàng nghĩ nghĩ rồi chợt nhận ra: “Ông nói Giang Nhiễm
phải không? Chị ấy đang ăn cơm ở bên trong, huấn luyện viên Trịnh tìm
chị ấy à? Hai người quen biết sao?”

“Ăn cơm? Sao con bé lại…”

“Bà chủ không đến ăn cơm thì ai đến ăn cơm nữa.”

Trịnh Phong mở mắt thật to, rồi còn nghi ngờ tai mình nghe nhầm. Ông
nghiêm nghị hỏi: “Bà chủ?”

“Đúng vậy, ông chủ Dương của chúng tôi rất thích chị ấy, còn cưng chiều
như bảo bối vậy. Đây chẳng là vì sợ bà chủ ôn thi đại học mệt mỏi nên mời
cả đầu bếp của khách sạn năm sao chuyên làm cơm trưa cho chị ấy hay sao.
Tiệm trà sữa này cũng mở vì chị ấy đấy.”

Tai Trịnh Phong ong ong ong, ông nhớ tới khuôn mặt bướng bỉnh và khinh
cuồng kia của Dương Kế Trầm, sau lại nhớ đến vẻ ngọt ngào, mềm mại của
Giang Nhiễm thì thấy thật đau đầu, đau đến hít thở cũng không thông!

Chuyện này là thế nào, cắt không đứt mà nghĩ càng loạn!

Nhân viên cửa hàng nói: “Ông muốn tìm Giang Nhiễm à? Tôi gọi giúp
nhé?”

Trịnh Phong xua tay: “Cậu nhóc, đừng nói với con bé là ta tới đây.”

Ông dùng quyền đập đập vào vị trí tim của mình, rồi nhíu mày đi ra khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.