Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 516

khiến tay người giúp việc run lên, hạt dưa đang cầm cũng rơi xuống đất.

Giang Mi không nhịn được mà châm chọc ông: “Trịnh Phong, tôi nợ anh
còn không được à?”

Sau khi Trịnh Phong tiến vào cũng đã dò xét xung quanh xong xuôi, dù ở
đây đơn sơ nhưng nơi nào cũng tràn ngập ấm áp. Giang Mi luôn là một
người phụ nữ tháo vát, bà cũng có những sắp xếp và lý tưởng cho cuộc
sống của mình. Trên bàn có bình hoa và hoa khô, khăn trải bàn màu hồng
phấn xinh đẹp, trên ghế sofa có gối ôm nhỏ, đồ điện đều được bọc bằng vải
hoa chìm màu trắng.

Trịnh Phong trầm mặc, sau đó nhìn về phía Giang Mi mà chậm rãi nói:
“Tiểu Mi, anh tới không phải vì chọc giận em. Ngày đó em không đến, anh
cũng biết em sẽ không đến. Nhưng Tiểu Mi, đã được gặp lại chính là cơ hội
thứ hai ông trời ban cho chúng ta. Dù em không tha thứ cho anh, nhưng có
một số việc anh vẫn muốn nói cho rõ. Cho anh chút thời gian được không?”

Giang Mi cười lạnh: “Nghe anh ở đây nói bừa nói bãi à? Rốt cuộc anh
muốn gì? Giang Mi tôi kiếp trước đã làm chuyện xấu gì mà lại gặp phải
anh!”

“Em hận anh, em hận anh vì chuyện năm đó. Tiểu Mi, anh thừa nhận là
mình không tốt, là khi đó anh thay đổi, từ một kẻ nghèo khó không có gì
trong tay trở thành người được tôn sùng và vây quanh. Khi ấy cũng vì còn
trẻ nên không chống lại được những thay đổi do danh lợi mang tới, rồi tự
mình cũng thấy mình không còn như trước nữa, ra ngoài có thể ưỡn ngực
thẳng người, nhìn thấy ai cũng sẽ khinh thường. Khí phách và tự cao sẽ
khiến một người thay đổi, nhưng anh thật sự không làm việc gì có lỗi với
em!”

Giang Mi nghe được câu nói sau cùng thì trừng mắt thật lớn, hô hấp cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.