Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 517

trở nên gấp rút. Bà không tin nổi mà nói: “Trịnh Phong, anh còn mặt mũi
nào nữa không? Việc anh nằm trên giường với người phụ nữ khác không
phải lời đồn, mà là Giang Mi tôi chính mắt trông thấy! Anh và người phụ
nữ kia ở trong phòng 510 khách sạn Tương Nghi, ngày đó anh mặc áo
phông và áo khoác, quần áo còn rơi đầy đất, người phụ nữ kia thì chỉ quây
khăn tắm, ngực và cổ đầy dấu hôn. Sao bây giờ lại thành anh không làm
việc gì có lỗi với tôi?”

Giang Mi không đợi ông mở miệng đã chỉ vào cửa: “Đời này tôi không
muốn gặp nhất chính là anh! Tôi không muốn nghe anh nói hươu nói vượn,
cũng không muốn có liên quan gì tới anh nữa! Không có anh, Giang Mi tôi
vẫn sống rất tốt.”

Giang Mi thấy ông bất động thì đẩy người đi, thế nhưng Trịnh Phong nhất
định không chịu ra ngoài. Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng ông đưa tay ra kiềm
chế Giang Mi và ôm luôn người vào trong ngực.

Giang Mi chán ghét vô cùng, bà gào lên: “Trịnh Phong! Anh buông tôi ra!
Anh có bệnh à!”

Trịnh Phong dùng lực rất lớn, rồi có chết cũng không buông ra.

Ông sốt ruột nói: “Tiểu Mi, em nghe anh nói đã, anh thật sự không làm như
vậy! Anh thừa nhận khi đó anh không tốt với em, đã để em đau lòng, rồi
cũng là một người chồng thất trách. Nhưng anh thật sự không làm vậy, cho
tới giờ anh cũng chưa từng ngủ với người phụ nữ nào khác! Anh thề, đời
này anh chỉ có một mình em! Khi đó thường xuyên ra ngoài chơi với bọn
họ cũng sẽ gọi gái, nhưng đó là bọn họ, anh không chạm vào mấy cô đó,
bọn họ còn giễu là vợ anh quản nghiêm nữa. Lần em thấy đó cũng phải
mấy tháng sau anh mới biết được sự thật! Tiểu Mi, anh bị gài bẫy!”

Giang Mi chợt cứng đờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.