Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 518

Trịnh Phong nói: “Sau khi bố mẹ em qua đời, anh đi tìm nhưng em đã bỏ đi
rồi. Lúc đó anh bị đâm xe phải nằm viện một tháng, sau đó xuất viện được
một tuần mới biết ngọn nguồn chuyện kia. Có cả mấy người mà em không
quen, người phụ nữ kia là kẻ bừa bãi, cũng là con gái nhỏ của ông trùm săm
lốp, cô ta luôn nghĩ trăm phương nghìn kế để lên giường với anh. Việc em
đến tìm cũng là do bọn họ bày mưu, nhưng sao anh lại phát sinh chuyện gì
với cô ta được? Một người say tới bất tỉnh thì sao có thể phát sinh quan hệ?
Sau khi tỉnh lại, anh cũng nghĩ là sự đã rồi, rồi cũng tránh né vài ngày vì
không biết phải đối mặt với em thế nào. Nhưng về sau anh mới biết được,
khi đó anh phải nằm viện, cô ta năm lần bảy lượt đến thăm rồi có người lỡ
miệng nói ra việc đó. Tiểu Mi, em phải tin anh, dù khi đó anh không ra gì
làm em đau lòng, nhưng tình cảm của anh với em chưa bao giờ thay đổi.”

Người đã sống đến cái tuổi này, Trịnh Phong thật sự không thể nói một chữ
“yêu” kia thành lời, nên đành phải dùng những từ ngữ khác để thay thế.

Giang Mi nghe tới mơ mơ hồ hồ, một lúc sau bà mới phản ứng lại được,
nhưng người lại nổi giận đùng đùng và không ngừng giãy dụa.

“Anh tưởng tôi sẽ tin chuyện ma quỷ của anh chắc? Tôi đã tận mắt trông
thấy! Trịnh Phong, anh khốn kiếp! Con mẹ nó, anh cút cho tôi!”

Trịnh Phong ôm càng chặt hơn, vẻ vô lại lúc này lại như thời còn đang theo
đuổi bà vậy.

“Phải, anh khốn kiếp! Lúc đó đầu óc anh mẹ nó có bệnh!”

“Đã qua lâu như thế rồi, anh còn muốn làm gì nữa! Coi như tôi cầu xin anh
đi, anh buông tha cho tôi không được à!”

“Tiểu Mi, không được… Khó lắm anh mới tìm được em, không được. Em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.