Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 600

Từ nhỏ đến giờ Giang Nhiễm luôn là một đứa bé ngoan, dù thỉnh thoảng có
đùa nghịch hay ranh ma, nhưng vì hiểu chuyện nên làm việc gì cũng luôn
có mức độ. Có điều tính tình của cô khá giống Trịnh Phong, đã xác định
chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi bừa bãi.

Giang Mi đã hỏi Trịnh Phong mấy lần về Dương Kế Trầm kia, nói trắng ra
thì là một tên tiểu lưu manh, cũng không còn cha mẹ, không có chỗ ở cố
định, tính tình cao ngạo bậc nhất giống như Trịnh Phong năm đó vậy. Khi
đàn ông quá tự phụ gặp phải khó khăn gì không giải quyết được, thì con
người họ cũng sẽ thay đổi. Giang Nhiễm sao có thể áp chế một người như
vậy đây?

Giang Mi đã bị thua thiệt vì chuyện này, nên cho tới giờ bà luôn không hi
vọng Giang Nhiễm tiếp bước theo mình. Chọn người như vậy để sánh đôi
một đời là một mạo hiểm cực lớn. Đua xe, nói dễ nghe một chút thì là nghề
nghiệp kích thích và nở mày nở mặt, thu nhập cũng khá cao. Nhưng đồng
thời tiền tài đầu tư vào đó cũng nhiều, hơn thế nữa là lấy cả tính mạng ra để
đặt cược. Có vài tay đua không ngừng theo đuổi kích thích và mục tiêu
mới, nên trên thế giới có cuộc đua tài nào cũng đều tham gia cả, có điều
một vài cuộc đua trong đó là thật sự liều mạng.

Sau khi quen Trịnh Phong, Giang Mi cũng biết ít nhiều về phương diện
này. Khi đó bà thường nghe Trịnh Phong nói ai chết rồi, ai tàn phế rồi, tình
cảnh ở đó thế nào… Giang Mi nghe mà chỉ thấy run sợ trong lòng, nhưng
vì Trịnh Phong thích nên bà mới có thể nhẫn rồi lại nhẫn. Thế nhưng mỗi
ngày trái tim kia đều như bị treo cao, nhất là những lúc ông đi thi đấu.

Lời đến miệng rồi Giang Mi lại chỉ còn một câu: “Chú ý an toàn, về sớm
một chút, đừng để mẹ lo.”

Giang Nhiễm vui ra mặt mà khoan khoái chạy lên lầu, có điều càng lên cao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.