Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 611

Nhiễm cũng không hiểu lắm, mà ông nói nhiều sẽ chỉ dọa đến cô, có điều
đây là lần đầu gặp mặt, Trịnh Phong vẫn muốn để lại ấn tượng tốt một chút.

Từ nhỏ tới giờ Giang Nhiễm không có bố, nhất định sẽ bị mọi người dị
nghị. Giang Mi hận ông như thế, có lẽ cũng sẽ không nói với Giang Nhiễm
rằng bố mình là một người tốt. Ông bố không quan tâm tới cô 18 năm thì
sao có thể là một ông bố tốt được đây.

Trịnh Phong thở dài, ông muốn vỗ vỗ vào vai Giang Nhiễm, nhưng tay
đang đưa ra giữa không trung lại thu về. Ông nở nụ cười, rồi cũng cố gắng
để biểu hiện hòa ái và dễ gần: “Ta là Trịnh Phong, cũng là huấn luyện viên
của người kia. Nếu về sau cậu ta còn bắt nạt cháu, cháu cứ đến tìm ta. Đây
là danh thiếp của ta.”

Ông đưa ra như vậy nên Giang Nhiễm cũng lễ phép nhận lấy, sau đó lại
lặng lẽ đi mất, mà cô càng đi càng nhanh, mãi đến khi chạy đến nhà vệ sinh
bên kia.

Mấy cây nhãn thơm cao lớn đứng ngăn ở một bên, gió thổi xuyên qua từng
cành cây mà đưa vài chiếc lá rơi xuống trước mặt Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm tựa trên lan can inox và nhìn chằm chằm tấm danh thiếp này,
sau lại cảm thấy khó hiểu.

Cô nhìn về phía trường đua bên kia, bóng dáng của Trịnh Phong rất dễ
nhận ra. Ông không giống các vị huấn luyện viên khác mà khí khái và thời
thượng hơn nhiều. Cả người ông mặc đồ thể thao, đầu để trọc, nhưng trông
như được bảo dưỡng cẩn thận và rất đẳng cấp.

Nhìn mặt bên ấy lại khiến Giang Nhiễm thấy quen thuộc như từng gặp ở
đâu rồi, nhưng cô cố nhớ mãi mà vẫn không nổi. Nghĩ lại thì có lẽ đúng là
từng gặp thật, dù sao đó cũng là huấn luyện viên của Lục Tiêu, lại từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.