Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 637

Dương Kế Trầm ôm cô lên xe.

Giang Nhiễm run rẩy cả một đường, anh ấn đầu vào để cô ngủ một chút
nhưng Giang Nhiễm lại không chịu.

Da thịt của cô gái nhỏ mềm mại, giờ đây bị dây thừng siết lại nên xuất hiện
từng vệt đỏ khiến ai thấy cũng phải giật mình, chứ đừng nói tới quần áo bên
trong.

Dương Kế Trầm nâng cánh tay của Giang Nhiễm lên rồi thổi cho cô: “Đau
không?”

Giang Nhiễm váng vất mà chỉ thấy như đang nằm mơ. Hai chân cô còn
chưa chạm đất, cô vừa khóc vừa nói đứt quãng: “Hắn… Hắn… Hắn muốn
XX em… Thật ghê tởm…”

Lời này vừa nói ra, các cảnh sát trong xe cũng đánh mắt nhìn nhau một
phen, rồi trong lòng họ có lẽ cũng đã có chút dự đoán.

Dương Kế Trầm dỗ dành cô, dù âm thanh khàn khàn kia như có thể xé nát
người ta: “Hắn không dám.”

Cảnh sát Trương nói: “Yang, cậu yên tâm, sẽ đòi lại công bằng cho mọi
người. Đã bắt được hai kẻ bắt cóc Giang Nhiễm rồi, sau khi lấy khẩu cung
và thu thập chứng cứ, chúng tôi sẽ đi bắt người ngay.”

Về đến cục cảnh sát, Dương Kế Trầm ôm ngang cô đi vào. Giang Mi vừa
thấy Giang Nhiễm thì tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống đất. Thế
nhưng khi thấy cả người Giang Nhiễm đầy vết thương, bà lại mau chóng đỏ
vành mắt, rồi oán hận ôm lấy cô từ trong ngực Dương Kế Trầm. Giang Mi
lảo đảo mấy bước rồi ôm chặt Giang Nhiễm, Trịnh Phong ở phía sau cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.