Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 651

Nói cho cùng thì ân oán với Dương Kế Trầm cũng khó phân đúng sai, ai
đứng trên lập trường của mình cũng có cái lý riêng cả.

Hiện giờ Trịnh Phong đã nhiều tuổi, suy nghĩ không còn giống trước đây.
Ông đã nghĩ thoáng hơn nhiều, cũng học được cả cách khuất phục.

Dốc sức nhiều năm gian khổ như thế, có lẽ Dương Kế Trầm là tên nhóc đầu
tiên có thể khiến cho ông khuất phục.

Một là vì vinh dự kia, hai là vì Giang Nhiễm, ông đều thỏa hiệp cả.

Trịnh Phong không tranh luận với Dương Kế Trầm nữa mà bình tĩnh nói:
“Tôi biết thằng nhóc cậu ghi thù, đứng từ góc độ của cậu thì tôi là người có
lỗi trong chuyện kia. Nhưng chuyện đã qua rồi, tôi phải nhìn về phía trước,
cả cậu cũng thế.”

Dương Kế Trầm giễu cợt: “Chỉ là hai dao mà thôi, Dương Kế Trầm tôi chịu
nổi. Nhưng người Trịnh Phong ông đào tạo ra lại toàn là kẻ hạ lưu, sống
nửa đời người rồi, chi bằng ngẫm lại xem rốt cuộc mình sai ở đâu đi.”

Trịnh Phong chấn động, tay cầm điếu thuốc cũng sững lại giữa không
trung.

Dương Kế Trầm nghênh ngang rời đi.

Sau khi làm ghi chép tương quan xong, Giang Mi đưa Giang Nhiễm trở về.
Giang Nhiễm đã chịu đựng thật lâu ở cục cảnh sát, nên trên đường về cũng
mê man mà thiếp đi.

Giang Mi nhìn vết thương lớn nhỏ trên người con gái mà đau lòng vô cùng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.