Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 654

Anh còn chưa kịp hỏi kĩ cô một chút, không biết trên người Giang Nhiễm
còn bị thương chỗ nào không, không biết Giang Mi có đưa cô tới bệnh viện
kiểm tra không, cũng không biết tình trạng tâm lý của Giang Nhiễm thế
nào.

Việc này đặt trong bối cảnh phim truyền hình thì đã quá quen thuộc, nhưng
ra tới thực tại thì lại thật sự khiến người ta kinh hãi.

Anh cứ nghĩ đi nghĩ lại về cảm nhận của Giang Nhiễm, có lẽ sẽ không có
ngôn từ nào có thể hình dung được nỗi sợ hãi khi ấy. Khi ấy cô một thân
một mình, vừa thấp thỏm lo âu, lại tuyệt vọng và bất lực, như thể đang nắm
lấy túm cỏ dại lung lay sắp đứt trên vách núi vậy.

Có lẽ cũng giống anh của năm 18 tuổi ấy.

Chỉ cần đắp bao tải dưới gầm cầu là cũng ngủ được, rồi lại chỉ vì một động
thái nhỏ mà sẽ choàng tỉnh, sau rồi cứ hoảng loạn sống qua ngày mà không
được ai giúp đỡ.

Lúc anh hút đến điếu thuốc thứ ba, thì Trịnh Phong cũng gấp rút chạy đến.

Dương Kế Trầm đang nổi giận mà không có chỗ phát tiết, anh lấy điếu
thuốc xuống rồi nhíu chặt đầu mày mà mỉa mai: “Ông tới làm gì? Có bệnh
à?”

Trịnh Phong liếc cửa ra vào đóng chặt mà không nhanh không chậm hỏi:
“Bị nhốt ngoài cửa rồi?”

Trước đó Dương Kế Trầm chỉ tập trung vào Giang Nhiễm, nên lúc này mới
nhớ ra Trịnh Phong cũng có mặt ở cục cảnh sát. Trịnh Phong tới đây làm gì,
còn chạy theo tới tận cửa nữa? Dương Kế Trầm vừa gảy tàn thuốc vừa dò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.