Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 660

Giang Nhiễm lắc đầu nói: “Anh ấy không phải kiểu người xúc động kia,
anh ấy có kế hoạch với mọi thứ và biết mình muốn làm gì. Nếu đã chọn đua
xe, con nghĩ anh ấy cũng đã tính kĩ mọi chuyện. Anh ấy thích thì con sẽ
ủng hộ, giống như anh ấy cũng thường nói để con đi làm chuyện con thích
vậy. Đây cũng là lý do con thích anh ấy. Mẹ, ở bên anh ấy khiến con cảm
nhận được thoải mái và hạnh phúc trước nay chưa từng có. Anh ấy là người
phóng khoáng nhất mà con từng gặp.”

Sự ổn trọng của Dương Kế Trầm đã vượt qua cả tưởng tượng của Giang
Nhiễm. Người đàn ông nhìn thì tưởng phong lưu, không bị trói buộc ấy thật
ra lại thành thạo mà điêu luyện, trong lòng cũng sáng như gương soi.

Giang Nhiễm ở bên anh sẽ giống như cánh chim vút bay lên bầu trời, khi
giương cánh mà đáp xuống, anh sẽ dùng gió nâng đỡ để cô an ổn đáp
xuống đất. Đó là cảm giác an toàn mà mỗi cô gái đều khát vọng.

Giang Nhiễm cũng từng có một khoảng thời gian không tin vào đoạn tình
cảm mông lung này, cô cũng từng coi đó chỉ là thích. Thì ra thích chân
chính lại là không thể khống chế, không phải nói chia tay là có thể chia tay
được. Như khoảng thời gian thi đại học kia, cô từng đau lòng muốn chết,
nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ đến anh, mà nhung nhớ anh.

Cô thích dáng dấp của anh, thích tính cách của anh, thích phong thái của
anh, thích mỗi lời nói và hành động của anh, thích đôi mắt mê hoặc người
khác kia, cô cũng bằng lòng trở thành người bị đôi mắt ấy mê hoặc mãi
mãi.

Giang Mi cười khổ, Giang Nhiễm của hiện tại chính là bà của trước đây, cứ
khư khư cố chấp, lại coi tình yêu trước mắt là chân ái.

Tự do phóng khoáng, có ai trên đời này không muốn sống được như vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.