Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 662

Điếu thuốc này mới hút được một chút thì đã bị Dương Kế Trầm dập tắt,
anh như cười như không nói: “Giang Nhiễm là cô gái của tôi, ông muốn
nhận còn phải hỏi tôi trước đấy.”

“Cậu! Cậu!” Trịnh Phong luôn nghẹn lời mà không biết phải phản bác ra
sao.

Quả là cuồng vọng, to gan, tâm cao khí ngạo, không biết trời cao đất dày là
gì.

Kít —— Cửa mở ra, luồng khói nồng đậm xộc đến khiến cảm xúc Giang
Mi khó lắm mới nén xuống lại dâng lên, ánh mắt bà nhìn chỗ tàn thuốc kia
như muốn róc thịt Trịnh Phong vậy.

Dương Kế Trầm đút hai tay vào trong túi quần, mà Trịnh Phong đang kẹp
điếu thuốc trong tay và chỉ vào anh. Ngón tay của ông hơi đưa ra, người lại
tức tới không nói thành lời.

Giang Mi nói: “Bên cạnh có bà cụ lớn tuổi đang dưỡng bệnh, hôm nay Tiểu
Nhiễm bị dọa sợ, anh hút nhiều như thế là muốn hun ai?”

Trịnh Phong vô tội: “Có phải mình anh hút đâu.”

Người giúp việc bên cạnh cứ cắn hạt dưa quanh năm suốt tháng, khi thấy
trò hay bên này thì ra xem náo nhiệt rồi cũng không chê chuyện lớn: “Tiểu
Mi, con rể cô đẹp trai quá, trông lại quen quen nữa, cứ như gặp ở đâu rồi
ấy. Ô kìa, đàn ông nhà cô nghiện thuốc lá ghê thế. Đồng chí, vẫn nên hút ít
một chút, chàng trai khuyên bố vợ đi kìa!”

Trịnh Phong có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được,
Giang Mi không muốn để người ngoài chế giễu nữa nên kéo cả hai người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.