Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 667

Giang Nhiễm, một bàn tay lại vuốt ve mặt cô. Anh thấy người tỉnh rồi mới
sờ qua mấy lần, xương ngón tay của đàn ông thô ráp mang lại cảm giác vô
cùng an toàn.

Dương Kế Trầm hôn lên chóp mũi của Giang Nhiễm, trán cũng đối với trán
cô: “Vừa sợ à?”

Giang Nhiễm không phủ nhận, nhưng cũng không muốn anh lo lắng nên
không nói lời nào.

Trong nháy mắt đó, cô tưởng rằng Lục Tiêu đang XX mình, nhưng đến khi
nhìn rõ là ai, thì trong lòng lại dâng lên chút tủi thân.

Dương Kế Trầm vén chăn rồi ôm người lên chân mình. Giang Nhiễm đang
mặc váy liền thuần cotton thắt eo màu trắng, trên váy có in từng họa tiết
dưa hấu thật nhẹ nhàng, khoan khoái lại đáng yêu, nhưng trên người cô
cũng là từng mảng vết thương màu đỏ.

Dương Kế Trầm đảo mắt qua da thịt lộ ra ngoài của cô, rồi ôm cũng không
dám dùng sức. Tay anh khoác lên bàn chân cô, vết dây hằn trên đó vẫn còn
rất rõ rệt.

Anh nói: “Có bôi thuốc mỡ gì không? Chạm vào có đau lắm không?”

“Vết thương ngoài da thôi, không cần bôi gì, mấy ngày nữa sẽ khỏi, đụng
vào hơi đau.”

Giang Nhiễm co lại trong ngực và ôm lấy cổ anh. Người anh tỏa ra nhiệt
lượng nóng cháy của đàn ông, tuy là ngày hè oi bức nhưng Giang Nhiễm
lại tham luyến cảm giác cực nóng này, thật thoải mái và an tâm biết bao.

Dương Kế Trầm vén sợi tóc của cô ta sau tai: “Trưa có mẹ em ở đó nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.