Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 666

Lúc thả mình xuống giường mềm mại, cô vẫn thấy hoảng hốt như đang
nằm mơ, lại giống như đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan về vậy.

Khi ánh trời chiều cuối cùng biến mất ngoài cửa sổ cũng là lúc Giang
Nhiễm chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ không quá an ổn, nhưng lại không tỉnh
táo được. Trong cơn mê man luôn hiện lại cảnh bị người ta bắt cóc trên
đường nhỏ, rồi những lời buồn nôn và dáng vẻ của Lục Tiêu, cả những dấu
tích ghê tởm hắn lưu lại trên người cô nữa.

Ô cửa kính hình vuông hé mở, gió đêm thổi tới từng luồng từng luồng một,
tấm rèm cửa màu trắng hoa chìm lay động nhẹ nhàng, ánh trăng vương đầy
mặt đất, xen lẫn trong đó là dây thường xuân và những cánh hoa bìm bìm
tựu chung thành một đám.

Chợt dây thường xuân bị gạt ra “xoạt xoạt xoạt”, theo sau là tiếng chân đặt
chạm đất nhẹ nhàng dưới ánh trăng.

Giang Nhiễm thấy mình như đang bị ngâm trong nước, vừa không thở nổi,
lại vừa ươn ướt trơn trượt.

Cô mở mắt ra trong lúc mơ màng thì thấy người đàn ông trước mắt đang
dịu dàng hôn mình. Thứ cô trông thấy đầu tiên là đôi mắt anh, anh đang mở
mắt thật to, lông mi hơi rung rung, trong con ngươi thâm thúy kia là chút
tia sáng, xen lẫn với các loại cảm xúc mềm mại như muốn cắn nuốt lấy cô.

Nhưng Giang Nhiễm lại run lên theo bản năng, sau đó hãm sâu vào mà mặc
cho anh hôn lấy.

Dương Kế Trầm nhẹ nhàng ngậm lấy môi của Giang Nhiễm, đầu lưỡi đảo
qua hàm răng cô rồi thỏa thích mút lấy cánh môi kia.

Anh ngồi bên giường và cúi người xuống, hai tay chống hai bên đầu của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.