Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 707

Dương Kế Trầm ôm Giang Nhiễm rồi cúi xuống nói bên tai cô: “Anh cũng
nghiêm túc đấy, ngồi một đêm anh còn chợp mắt được một lúc, ngủ chung
có lẽ sẽ thao láo đến sáng. Biết anh về làm gì không?”

Giang Nhiễm: “Về gặp em, trải qua lễ tình nhân với em.”

Dương Kế Trầm dẫn dụ: “Thế em biết lễ tình nhân phải làm gì không?”

Giang Nhiễm đỏ mặt.

Dương Kế Trầm khàn khàn nói: “Bệnh viện quá kích thích, vẫn nên thôi
đi.”

“Anh toàn nói hươu nói vượn thôi, không để ý đến anh nữa.”

Dương Kế Trầm cười rồi đi theo cô vào phòng: “Mang quà cho em đấy, để
trên đầu giường kìa, xem thử đi.”

Giang Nhiễm như điên luôn rồi, cô vui sướng chạy vào bên trong, lúc bóc
vỏ hộp hình chữ nhật đỏ rực và tháo dây lụa thắt nơ bướm cũng đều rón
rén, thứ tình cảm ấm áp kia cũng chợt dâng lên.

Bên trong là một đôi giày cao gót và một thỏi son.

Giang Nhiễm sợ phiền tới người khác nên không nói chuyện với anh, có
điều nụ cười trên khuôn mặt kia còn sáng hơn cả trăng trên trời.

Dương Kế Trầm cầm giày cao gót rồi quỳ xuống đi thử cho cô, Giang
Nhiễm ngồi yên trên giường mà khua khua chân nhỏ.

Dương Kế Trầm cầm bàn chân nhỏ nhắn, lại trắng nõn mà xinh xắn kia,
ngay cả móng chân cũng sạch sẽ như bánh kem vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.